Chương 8 - Người Yêu Cũ Tự Nhận Độc Thân Trên Mạng
15
Tôi hẹn gặp Trần Mộng và các nạn nhân còn lại, đem số tiền bố Từ Minh đưa chia lại cho họ.
Trần Mộng ôm lấy tôi, khóc như một đứa trẻ:
“Cảm ơn chị… em cứ tưởng cả đời này cũng không đòi lại được công bằng.”
“Phải cảm ơn các em mới đúng.” – Tôi nắm chặt tay cô ấy.
“Nếu không có sự dũng cảm của các em đứng lên, thì Từ Minh vẫn còn tiếp tục hại người.”
Rời khỏi quán cà phê, tôi nhận được điện thoại từ giám đốc công ty:
“Gia Di, mai em rảnh không? Tổng giám đốc Vương muốn gặp em, có một dự án mới…”
Ngày tôi quay lại công ty, ánh mắt mọi người nhìn tôi đã hoàn toàn khác.
Không còn là ánh mắt thương hại hay dò xét, mà là sự nể phục chân thành.
Tổng giám đốc Vương đích thân đến công ty, trước mặt tất cả mọi người, ông cúi đầu xin lỗi tôi:
“Cô Lâm tôi đã quá hồ đồ, nghe tin đồn mà không xác minh.
Đến khi đọc bài báo, tôi mới biết cô đã chịu oan ức đến mức nào…”
Thì ra, một tòa soạn lớn đã điều tra và đưa tin về vụ việc của Từ Minh, thậm chí còn làm hẳn một bài viết chuyên đề.
Phần phỏng vấn dưới bút danh của tôi được lên trang nhất, với tiêu đề:
“Từ nạn nhân trở thành người phản kháng: Một phụ nữ đã dùng pháp luật để bảo vệ danh dự như thế nào.”
Khi giám đốc tuyên bố tôi được thăng chức lên phó phòng kế hoạch, tôi suýt làm đổ cốc cà phê.
“À… dự án mới của Tổng Vương sẽ do em phụ trách.”
Giám đốc cười tươi nói: “Ông ấy bảo, chỉ hợp tác nếu người phụ trách là em.”
Cuộc sống của tôi, từ đây, bước sang một chương mới.
16
Ba tháng sau, trong lúc tôi đang dọn dẹp lại hồ sơ trong văn phòng mới thì lễ tân gọi lên báo có khách đến.
Khi mở cửa ra, tôi nhìn thấy mẹ của Từ Minh.
Người phụ nữ từng kiêu ngạo ấy giờ đây tiều tụy hẳn đi.
Bà ta cầm một chiếc hộp giấy, giọng khàn đặc: “Cô Lâm tôi đến để xin lỗi… và cũng là để cầu xin cô giúp.”
Tôi mời bà ngồi xuống, rót một ly nước. Bàn tay bà run run đón lấy, nhưng không uống:
“Tiểu Minh không may, trong tù… nó sống rất khổ.
Có người trước đây từng bị nó đắc tội cũng đang ở trong đó, suốt ngày gây sự…”
Nước mắt bà rơi xuống: “Tôi biết nó không còn mặt mũi nào gặp cô, nhưng… cô có thể viết một lá thư xin giảm nhẹ hình phạt không?
Có thư đó, nó có thể xin giảm án…”
“Thưa bác,” – tôi bình tĩnh nói, – “Từ Minh rơi vào tình cảnh hôm nay, bác nghĩ chỉ là do ‘không may’ thôi sao?”
Bà sững lại.
“Hắn lừa tình, lừa tiền, vu khống và đe dọa người khác.
Những việc đó không phải ngẫu nhiên.
Bác đã nuông chiều và bao che cho hắn quá nhiều, giờ là lúc hắn phải trả giá cho những gì mình làm.”
Ánh mắt bà ta chuyển từ khẩn cầu sang căm giận:“Cô thật nhẫn tâm! Tiểu Minh với cô cũng từng yêu nhau ba năm mà!”
“Cũng chính vì ở cạnh hắn ba năm, tôi mới biết hắn là hạng người gì.”
Tôi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Bác về đi.
Tôi sẽ không viết thư xin giảm nhẹ, nhưng cũng sẽ không hùa theo bức ép.
Cứ để pháp luật định đoạt.”
Bà ta bật dậy, chiếc hộp rơi xuống đất, đồ đạc bên trong văng tung tóe.
Là vài món đồ cá nhân của tôi từng để ở nhà Từ Minh, cùng với những bức ảnh chụp chung của hai đứa.
Trong ảnh, hắn ôm vai tôi, cười rạng rỡ như ánh mặt trời – ai mà ngờ sau lớp vỏ đó là bao nhiêu toan tính bẩn thỉu.
“Cô sẽ phải gặp báo ứng đấy!”
Bà ta rít lên, nhặt đồ vội vã rời đi trong nhục nhã.
Tôi xé ảnh thành hai mảnh, ném vào thùng rác.
Tối hôm đó, Chu Đình và Trương Duệ đến nhà tôi ăn mừng thăng chức.
Trương Duệ còn mang theo một tin nóng: “À, mẹ của Từ Minh bị đình chỉ công tác rồi.
Nghe nói bà ta từng lợi dụng thân phận giáo viên để giúp Từ Minh tiếp cận nhiều nữ sinh…”
Chu Đình huýt sáo một tiếng: “Đúng là ‘mẹ nào con nấy’!”
Chúng tôi nâng ly: “Chúc mừng khởi đầu mới!”
“Chúc mừng những người phụ nữ dám đứng lên vì chính mình!”
Tôi cụng ly với họ, mỉm cười: “Và chúc cho tất cả những ai từng bước ra khỏi bóng tối, vẫn còn đủ niềm tin để hướng về ánh sáng.”
Màn hình điện thoại sáng lên – một tin nhắn từ số lạ:
“Lâm Gia Di, anh sai rồi, thật sự biết lỗi rồi. Cho anh một cơ hội sửa sai… làm ơn…”
Tôi không trả lời.
Chỉ lặng lẽ bấm xóa.
Ba năm qua như một cơn ác mộng.
Mà giờ thì – tôi đã tỉnh giấc.
[Hồi kết]
Sáng hôm sau, tôi mặc bộ vest trắng yêu thích, tràn đầy năng lượng bước vào sảnh tòa nhà công ty.
Cô lễ tân mỉm cười chào: “Chào buổi sáng, Giám đốc Lâm Hôm nay trông chị rạng rỡ thật đó!”
Tôi mỉm cười đáp lại, bước nhanh đến thang máy.
Cửa thang máy sắp đóng thì một giọng nam quen thuộc vang lên: “Chờ một chút!”
Tôi nhấn nút mở.
Một người đàn ông cao ráo ôm chồng tài liệu chạy vội vào.
Anh mặc sơ mi xanh đậm, tay áo xắn cao, để lộ bắp tay rắn chắc.
Khi nhìn thấy tôi, anh hơi khựng lại một giây rồi cười nhẹ, có chút ngại ngùng:
“Chúng ta… từng gặp rồi đúng không?”
Tôi lịch sự lắc đầu: “Tôi nghĩ là chưa.”
Nhưng ánh mắt tôi lại dừng lại trên bảng tên trước ngực anh — Lý Viễn Hàng – Giám đốc Kỹ thuật.
Là người phụ trách kỹ thuật mới bên phía Tổng Vương.
“Có thể tôi nhầm rồi.”
Anh cười ngại ngùng.
Lúc thang máy dừng, tôi vừa bước ra thì nghe thấy anh nói từ phía sau: “Khoan đã… Cô là nhân vật chính trong bài ‘Từ nạn nhân đến người phản kháng’ phải không?
Tôi từng thấy ảnh cô trong bài báo.”
Tôi khựng lại, không ngờ lại bị nhận ra.
Anh dường như nhận thấy sự bối rối của tôi, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nên nhắc đến chuyện đó.
Chỉ là… tôi rất khâm phục sự dũng cảm của cô.”
Tôi không nói gì, bước nhanh về phía trước.
Nhưng rồi…
“Tôi có thể mời cô một ly cà phê được không?
Chỉ là trao đổi công việc thôi, bên tôi đang có dự án cần hợp tác…”
Tôi nghe thấy mình đáp lại: “Được, tuần sau nhé.”
Khi xoay người bước về phía văn phòng, khóe môi tôi bất giác nhếch lên.
Cuộc sống là vậy.
Khi một cánh cửa khép lại, sẽ luôn có một cánh cửa khác mở ra.
Lần này, tôi sẽ nhìn thật kỹ — bên ngoài cánh cửa đó là phong cảnh… hay là một cái bẫy.
Còn Từ Minh và gia đình anh ta, họ giờ chỉ là một chú thích nhỏ trong câu chuyện đời tôi.
Đúng vậy — chú thích.
Không phải nhân vật chính, cũng chẳng phải vai phụ quan trọng.
Chỉ là một dấu chấm nhắc nhở tôi — luôn phải tỉnh táo.
[Toàn văn kết thúc]