Chương 6 - Người Yêu Cũ Tự Nhận Độc Thân Trên Mạng
Quay lại chương 1:
11
Ba giờ chiều, group chung của công ty bất ngờ nổ tung.
Ai đó dùng tài khoản ẩn danh đăng vài tấm ảnh mờ mờ, kèm theo dòng chữ: “Xem thử bộ mặt thật của Lâm Gia Di bên phòng kế hoạch.”
Dù quản trị viên đã xóa ngay lập tức, nhưng ảnh chụp màn hình đã bị lan truyền khắp nơi.
Tôi ngồi tại chỗ, cảm nhận rõ ràng ánh mắt khác lạ từ khắp mọi phía đổ dồn về phía mình.
Giám đốc bước tới, mặt lạnh như tiền: “Gia Di, vào phòng tôi ngay.”
Vừa đóng cửa lại, anh ấy lập tức hạ giọng hỏi: “Những bức ảnh ngoài kia… là thật sao?”
“Tất nhiên là giả.” – Tôi điềm tĩnh lấy điện thoại ra. – “Nhưng tôi có bằng chứng cho thấy ai là người làm.”
Tôi cho anh xem thư mục “Trả thù” trong ổ đám mây của Từ Minh, kèm theo dấu thời gian ghi nhận.
“Hắn đã từng đe dọa ít nhất ba người phụ nữ. Chúng tôi đang chuẩn bị báo công an.”
Sắc mặt giám đốc từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận:
“Quá tồi tệ! Cần công ty hỗ trợ gì không?”
“Hiện tại thì chưa cần.” – Tôi lắc đầu. – “Nhưng tôi sẽ xin nghỉ vài ngày… để xử lý việc này.”
Rời khỏi công ty, tôi đi thẳng đến đồn công an.
Trần Mộng và hai cô gái khác đã có mặt chờ sẵn.
Sau khi xem toàn bộ bằng chứng, viên cảnh sát tiếp nhận vụ việc lập tức nghiêm túc hẳn lên:
“Vụ này đã cấu thành tội tống tiền, vu khống và phát tán văn hóa phẩm đồi trụy.
Tình tiết nghiêm trọng, chúng tôi sẽ lập án điều tra ngay.”
Tối hôm đó, cảnh sát đã chặn Từ Minh ngay dưới văn phòng công ty để đưa về làm việc.
Người chứng kiến kể lại: lúc đầu hắn còn lớn tiếng la hét:
“Cảnh sát bắt nhầm người!”
Nhưng sau khi nhìn thấy bản in các bằng chứng, cả người hắn như xì hơi, mềm nhũn ngồi thụp xuống.
Tin tức lan nhanh như gió.
Chưa đầy một giờ sau, hình ảnh Từ Minh bị áp giải đã tràn lan khắp mạng xã hội.
Tài khoản chính thức của công ty anh ta đăng thông báo lúc nửa đêm, tuyên bố:
“Đã đình chỉ toàn bộ chức vụ của nhân viên liên quan, phối hợp hoàn toàn với cơ quan điều tra.”
Tôi ngồi trong nhà, nhìn dòng dư luận trên mạng đang đảo chiều hoàn toàn.
Những người từng nghi ngờ tôi giờ đua nhau xóa bình luận, xin lỗi công khai.
Tài khoản cá nhân của Từ Minh bị cư dân mạng kéo đến “đào mộ” không sót bài nào, kể cả mấy bài đăng từ ba năm trước cũng bị lôi ra chỉ trích.
Điện thoại tôi rung lên — là số của mẹ Từ Minh.
Tôi do dự vài giây, rồi cũng bắt máy.
“Lâm Gia Di!” – Bà ta gào lên the thé.
“Cô phải hủy hoại con tôi đến vậy mới hả dạ sao? Nó chỉ là nhất thời hồ đồ, cô cần gì phải báo công an?
Cô biết chuyện này sẽ ảnh hưởng cả đời nó không?”
“Thưa bác,” – Tôi lạnh lùng ngắt lời,
“Con trai bác dùng ảnh ghép khỏa thân để đe dọa phụ nữ, lừa đảo tiền bạc, còn bôi nhọ người khác khắp nơi.
Đây không phải ‘nhất thời hồ đồ’, mà là phạm tội.”
“Nó chẳng qua là bị cô ép đến bước đường đó thôi!” – Bà ta gào lên như phát điên.
“Nếu không phải cô bôi nhọ nó, nó đâu làm mấy chuyện đó! Con tôi từ nhỏ đến lớn luôn là học sinh giỏi, chưa từng…”
“Chưa từng bị phát hiện mà thôi.”
Tôi thẳng tay cúp máy, rồi tắt nguồn.
12
Ba ngày sau, công an thông báo cho chúng tôi: Từ Minh đã thừa nhận một phần cáo buộc, vụ án sẽ được chuyển sang viện kiểm sát.
Cùng lúc đó, tôi nhận được email từ bộ phận nhân sự của công ty, xác nhận tôi được phục hồi danh dự.
Tổng giám đốc Vương cũng đang xem xét khôi phục lại dự án hợp tác.
“Quá đã!”
Chu Đình cầm ly champagne, vừa đi vòng vòng trong phòng khách nhà tôi vừa reo lên:
“Phen này Từ Minh chắc chắn đi bóc lịch vài năm cho sáng mắt!”
Tôi khẽ lắc đầu:
“Nếu bị kết án vì tội lừa đảo và đe dọa, khả năng cao là bị phạt tù dưới ba năm.
Nhưng chỉ cần vậy cũng đủ khiến hắn ‘chết xã hội’ rồi.”
“Cậu có hối hận không?” – Chu Đình đột nhiên hỏi.
“Tớ nói là… dù gì cũng từng yêu mà.”
“Không hối hận.”
Tôi nhẹ giọng đáp: “Có những người xuất hiện trong cuộc đời mình, chỉ để dạy cho mình một bài học về ranh giới cuối cùng.”
13
Hôm mở phiên tòa, bầu trời xám xịt như sắp sụp xuống.
Tôi đứng trước cửa tòa án, hít sâu một hơi, chỉnh lại cổ áo vest cho ngay ngắn.
Chu Đình và Trương Duệ đứng hai bên tôi, giống như hai hiệp sĩ hộ vệ.
“Căng thẳng không?” – Chu Đình siết nhẹ tay tôi.
Tôi lắc đầu, chạm tay vào tập hồ sơ dày cộm trong cặp: “Chuẩn bị lâu thế rồi, người nên căng thẳng là hắn ta.”
Bước vào phòng xử án, tôi lập tức nhìn thấy Từ Minh ngồi ở ghế bị cáo.
Ba tháng không gặp, hắn ta như biến thành người khác.
Kiểu tóc từng được chăm chút kỹ càng giờ rối tung, quầng thâm dưới mắt đậm đến đáng sợ, bộ vest đắt tiền trở nên lụng thụng trên người gầy rộc của hắn.
Vừa thấy tôi, ánh mắt hắn lóe lên một thoáng chột dạ, rồi vội quay mặt đi.
Trên hàng ghế dự khán là bố mẹ của Từ Minh.
Vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt mẹ hắn đã như dao phóng thẳng về phía tôi.
Tôi bình thản tránh ánh nhìn đó, ngồi xuống vị trí nguyên đơn.