Chương 3 - Người Yêu Cũ Chia Tay Và Kẻ Thế Chỗ Bí Ẩn

6

Tôi thật hết nói nổi.

Mặt dày thật.

「Thế thì cứ đợi bị từ chối tiếp đi.」

「Sao cậu biết chắc tôi sẽ bị từ chối? Không thể chúc tôi một câu tốt đẹp à?」

「Được được được, chúc cậu thành công, tôi cúp máy đây.」

Tôi lười đôi co với loại hề như cậu ta nữa.

Tắm rửa xong leo lên giường.

Không ngờ lại nhận được điện thoại của mẹ tôi.

Hóa ra chuyện Giang Nhượng tỏ tình với tôi bị người ta đăng lên Douyin.

Phần bình luận có người chửi tôi làm bộ thanh cao, chơi trò欲擒故纵 (muốn bắt thì buông).

Mẹ tôi sợ tôi bị cư dân mạng công kích.

Sợ mấy họ hàng ghen tỵ vì tôi đỗ đại học lại có cớ cười chê.

Bảo tôi phải lấy việc học làm trọng.

Tôi cạn lời thật sự.

Tôi có làm gì sai đâu, lại còn bị mắng.

Thế là tôi đồng ý kết bạn với Giang Nhượng.

Gửi cho cậu ta ảnh chụp màn hình những lời mắng trên mạng.

Tôi trút giận lên Giang Nhượng.

【Chuyện hôm nay khiến tôi rất phiền phức, mong sau này cậu đừng tỏ tình với tôi nữa, tôi đã có bạn trai rồi.】

Bên phía Giang Nhượng cứ hiện liên tục 【Đang nhập tin nhắn…】

Mẹ tôi lại dặn dò:

「Yêu đương thì phải biết giữ mồm giữ miệng, giữ chừng mực, nếu để tôi biết cậu làm ra trò con heo trong đại học, tôi với bố cậu sẽ đánh gãy chân cậu đấy.」

Tôi uể oải cúp máy.

Rồi chợt nhận ra.

Ý của mẹ tôi là… được yêu đương, miễn đừng dính bầu.

Cảm ơn mẹ đã khai sáng.

Tâm trạng tôi lại tốt lên đôi chút.

Nhưng để mẹ khỏi phải lo lắng.

Cũng để tránh việc có người lắm chuyện tung tin chuyện yêu đương của tôi lên mạng.

Khi Cố Tư nhắn tin nói ngày mai muốn mang bữa sáng cho tôi.

Tôi khéo léo từ chối.

Gửi cho cậu ấy xem tin tức trên mạng.

Nói trước mắt không công khai chuyện tình cảm.

Trong trường chỉ coi như bạn học bình thường.

Hẹn hò thì ra ngoài trường.

Cố Tư đồng ý ngay.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ cậu ấy ngoan quá, rất biết nghe lời.

Thiện cảm của tôi lại tăng thêm một chút.

Sau này tôi mới hiểu ra.

Mình đã bỏ sót một chuyện rất quan trọng.

7 Từ ngày hôm đó, Giang Nhượng không còn tìm tôi tỏ tình nữa.

Nhưng cậu ta luôn ăn mặc bảnh bao, cứ như con công đực phô diễn sắc màu trước mắt tôi.

Nhưng tôi chẳng thèm để ý.

Ban ngày huấn luyện quân sự, buổi tối tôi hẹn hò với Cố Tư bên ngoài trường.

Cố Tư chắc được Giang Nhượng dạy dỗ qua rồi.

Kỹ thuật hôn mỗi ngày một tiến bộ.

Đôi lúc hôn đến mức chân tôi cũng mềm nhũn ra.

Nhưng cậu ấy luôn biết điểm dừng.

Không sàm sỡ tôi.

Cũng chưa từng ám chỉ chuyện thuê phòng.

Tôi bứt rứt chịu không nổi, lại gọi cho Giang Nhượng.

Giang Nhượng bày hết bí kíp:

「Bảo cậu ấy dắt cậu đi xem pháo hoa, đợi tối quay về ký túc xá đóng cửa rồi, nhất định phải thuê phòng bên ngoài. Đến lúc đó cậu cứ nói mình không dám ngủ một mình, bảo chỉ thuê một phòng thôi, chẳng phải nước chảy thành sông sao?」

Tôi thấy kế này cũng hợp lý.

「Cảm ơn cậu, đúng là cậu tuyệt thật.」

Giang Nhượng rất đắc ý:

「Tất nhiên rồi, cậu cũng phải biết tôi là ai chứ.」

「Hai người các cậu yêu đương, tôi lo hết từ A tới Z, tôi nói thật, sau này cưới nhau nhất định phải để tôi ngồi mâm chính.」

Tôi cũng chẳng nghĩ xa đến chuyện cưới xin.

Nhưng vẫn thuận miệng đồng ý.

Đợi huấn luyện quân sự kết thúc, tới dịp Quốc Khánh.

Tôi hẹn Cố Tư đi xem pháo hoa.

Nào ngờ tối đó người xem pháo hoa đông nghịt, chen kín cả bờ sông.

Có người chỉ lo chụp ảnh, chẳng nhìn người cũng chẳng nhìn đường.

Thế là tôi, nhỏ con bé bỏng, bị chen ép rơi tõm xuống sông.

Cố Tư lập tức nhảy xuống cứu tôi.

Nhưng cậu ấy không biết bơi.

Chưa tới năm giây đã chìm hẳn xuống đáy.

Mặt tôi tái mét.

Tôi biết bơi nhưng không biết lặn.

Không biết phải làm sao để mò người dưới đáy sông.

Vội vàng kêu cứu mấy người trên bờ.

May có một anh tốt bụng đồng ý giúp.

Anh ấy vớt được Cố Tư từ dưới nước lên.

Mặt Cố Tư trắng bệch, môi tím tái, trông như đã chết vậy.

Tôi sợ đến mềm nhũn cả chân tay.

Quỳ bên cạnh nhìn anh trai kia ép tim cho Cố Tư.

Một lát sau.

Cố Tư nôn ra một ngụm nước, sắc mặt dần dần có lại chút huyết sắc, chậm rãi mở mắt ra.

Tôi mừng đến mức bật khóc.

Không kìm nổi nước mắt.

Sau một thoáng mơ hồ, Cố Tư đưa tay nắm lấy tay tôi.

「Đừng khóc, cậu không sao là tốt rồi.」

Tôi sững lại, rồi càng khóc to hơn.

「Nhưng cậu suýt nữa thì chết rồi! Cậu đâu biết bơi, sao lại nhảy xuống chứ!」

「Tôi không nghĩ nhiều vậy, lúc đó chỉ nghĩ không thể để cậu xảy ra chuyện.」

Chạm phải ánh mắt chân thành, sâu đậm của Cố Tư, tim tôi bỗng đập loạn.

Anh trai kia định rời đi, tôi dúi tiền cảm ơn anh ấy.

Anh ấy không nhận.

Cả tôi và Cố Tư đều ướt như chuột lột.

Đành tiện mua tạm quần áo ở cửa hàng gần sông, sau đó thuê phòng khách sạn tắm rửa.

Tôi không quên mục đích của mình.

Lúc Cố Tư định mở hai phòng, tôi giả vờ sợ hãi, bảo chỉ cần mở một phòng thôi.

Cố Tư đồng ý.

Vào phòng rồi, cậu ấy bảo tôi tắm trước.

Tôi đề nghị:

「Hay mình cùng tắm đi.」

Cố Tư ngẩn người, mặt đỏ bừng:

「Tôi không vội, cậu tắm trước đi.」

「Nhưng tôi muốn tắm cùng cậu.」

Tôi nắm tay Cố Tư, đầu ngón tay như con mèo nhỏ, nhẹ nhàng cào cào lòng bàn tay cậu ấy.

Cố Tư nuốt khan, giọng khàn khàn:

「Như vậy thân mật quá, không tốt cho cậu.」

「Nhưng tôi không thấy không tốt, thậm chí tôi nghĩ càng thân mật càng tốt.」

8

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy.

Do dự rất lâu, tim đập thình thịch, rồi thẳng thắn nói:

「Tôi muốn ngủ với cậu.」

Mắt Cố Tư bỗng mở to, xấu hổ đến lắp bắp:

「Đ-đêm nay sao?」

「Ừm.」

「Nhưng mình mới quen nhau có một tháng, tôi thấy nhanh quá…」

「Nhanh ư? Có người còn vừa quen ngày đầu đã lên giường rồi.」

Cố Tư mím môi không nói.

Trong đầu tôi bỗng bật ra mấy câu “châm ngôn tra nam”.

「Cậu không cho tôi ngủ cùng, tức là cậu không yêu tôi.」

「Thôi chia tay đi.」

Cũng hết cách rồi.

Cố Tư thật sự… quá to.

Khóe môi Cố Tư khẽ nhếch lên.

Nhưng tôi lại không nhìn thấy.

Cậu ấy lật chăn, nằm ngay ngắn cách tôi một khoảng đúng bằng một người, nhắm mắt ngủ rất ngoan.

Nhưng trong đầu tôi thì toàn là cơ bụng của cậu ấy và… “Cố Tư nhỏ”.

Hơn nữa, hơi nóng từ người cậu ấy cứ tỏa ra, khiến tôi vừa ngứa ngáy vừa nóng ran trong lòng.

Tôi không nhịn được lại dịch người sát đến bên cậu ấy.

「Cố Tư, tôi có thể hôn cậu không?」

Cố Tư mở mắt ra, bộ dáng ngoan như con trai nhà lành.

「Chỉ được hôn thôi, không được làm gì khác đâu.」

Trời ạ.

Chẳng lẽ cậu ấy không biết câu này vốn là con gái người ta nói à?

Nhưng càng thấy cậu ấy ngại, tôi lại càng hứng thú.

Tôi mơ hồ đáp một tiếng “ừm”, liền lập tức hôn lên môi cậu ấy.

Trong miệng cậu ấy phảng phất mùi bạc hà nhàn nhạt.

Hơi mát.

Lại có chút ngọt ngào.

Tôi cạy răng cậu ấy ra, tham lam cướp lấy hơi thở.

Tay cũng không yên phận mà sờ soạng khắp người cậu ấy.

Cố Tư không hề ngăn cản.

Có lẽ không gian đủ kín đáo.

Cậu ấy hôm nay cũng thoải mái hơn bình thường rất nhiều.

Cậu ấy ôm tôi xoay người, áp tôi xuống dưới.

Chống người hôn tôi.

Dây áo choàng từ lúc nào đã lỏng ra.

Mảng da trắng ngần lộ rõ.

Áp sát vào lồng ngực nóng bỏng, rắn chắc của Cố Tư.

Tôi không kìm được mà khẽ run lên.

Cố Tư dừng lại, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, yên lặng nhìn tôi.

Sống mũi cao thẳng hiện rõ trước mắt, môi mỏng ướt át mang theo chút đỏ mọng.

Trông chẳng khác gì yêu tinh dụ người.

Tôi ngẩng đầu định hôn cậu ấy.

Cậu lại nghiêng đầu né tránh.

Giọng khàn khàn, đầy dụ hoặc:

「Tiểu Bảo, tôi muốn công khai với cậu.」

「Nhưng mẹ tôi không cho tôi yêu đương phô trương.」

「Ồ.」

「Vậy không hôn nữa, tắt đèn ngủ đi.」

Hả?

Cậu ấy giận rồi sao?

9 Thôi được.

Dù sao vừa rồi cũng hôn đủ rồi.

Tôi bảo:

「Tự cậu tắt đèn đi.」

Cố Tư xoay người xuống giường, nhưng bỗng khuỷu tay cậu ấy mềm nhũn.

Cả người ngã đè lên tôi, vừa khít không sót chỗ nào.

「Xin lỗi, chống lâu quá tay hơi tê.」

Cố Tư đỏ mặt nói xin lỗi.

Cậu ấy lại chống người ngồi dậy.

Nhưng động tác cực kỳ chậm rãi.

Từ đầu ngón tay truyền tới cảm giác tê tê, khoái khoái, cứ thế lan khắp người tôi.

Cảm giác đó còn dễ chịu hơn hôn cả ngàn lần.

Không biết Cố Tư làm vậy là vô tình hay cố ý.

Tôi thật sự muốn cậu ấy làm thêm lần nữa.

Nhưng cậu ấy đã nằm lại cạnh tôi rồi.

Còn tắt đèn.

Tôi đúng là… hoàn toàn không ngủ nổi.

Trong đầu toàn quanh quẩn cái cảm giác khoái lạc vừa rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)