Chương 1 - Người Yêu Bị Nhốt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chết tiệt, vừa mở mắt dậy đã phát hiện mình đang bị cậu bạn thanh mai trúc mã thầm yêu bấy lâu trói chặt trên giường.

Cậu nhóc thuở nhỏ còn ngây thơ nay lại hóa thành siêu bệnh kiều.

Tôi: “Kích thích thật đấy!”

1

“Lục Kỳ Ngôn, cậu phiền không để đâu cho hết à? Cứ bám riết người ta thế này thật khiến người ta phát ghê đấy!”

Trong mơ tôi hất cái bánh trong tay Lục Kỳ Ngôn xuống đất, còn giận dữ dùng chân chà qua chà lại, bánh bị giẫm nát thành bầy nhầy.

Đợi đến khi tôi vô tình xoay người bỏ đi, Lục Kỳ Ngôn chỉ lẳng lặng ngồi xổm xuống nhặt từng mẩu, đôi mắt đỏ bừng, môi khẽ run, gân xanh trên tay nổi hết cả lên.

Nhìn thấy giọt nước mắt nhẫn nhịn của Lục Kỳ Ngôn, tim tôi thắt lại thành một cục.

Lục Kỳ Ngôn và tôi là thanh mai trúc mã, tôi từ nhỏ đã thích người anh đẹp trai nhà hàng xóm này, làm sao có thể đối xử tàn nhẫn với anh ấy như thế được!

Đó không phải tôi! Đây tuyệt đối không phải tôi!

“Đây không phải tôi!”

Tôi bật dậy khỏi giấc mơ, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên mặt.

Tôi phát hiện không chỉ mặt tôi ướt, cả người tôi đều ướt.

Tôi đang ngâm trong bồn tắm, mà còn là nước đỏ lòm màu máu!

Nguồn máu chính là từ bàn tay trái của tôi, còn tay phải thì đang cầm một con dao.

Tôi— mẹ nó— đang tự sát à?!

Tôi gắng hết chút sức lực cuối cùng hét lớn: “Có ai không, cứu với, 120…”

Rồi hai mắt trắng dã lịm đi.

2

Mở mắt lần nữa, trước mặt là một căn phòng xa lạ.

Tôi theo bản năng nhấc tay lên thì bên tai vang lên tiếng kim loại va chạm.

“Cái quái gì thế?”

Không chỉ tay, cả tứ chi của tôi đều bị xích bằng sắt.

Tay phải còn đang truyền dịch, tôi không dám loạn động, đành nằm im như cọng bún.

Nằm mãi vẫn chẳng ai đoái hoài, tôi chán đến mức chỉ biết đưa mắt nhìn lung tung.

Bỗng tôi nhìn thấy một cuốn lịch xé treo trên tường.

Tôi chắc chắn mình không bị cận, không viễn thị, không loạn thị, thị lực 5.0 nên tuyệt đối không nhìn nhầm.

Vậy mà trên lịch lại ghi ngày 7 tháng 8 năm 2034?

Rõ ràng bây giờ là 2024 mà?

Mẹ nó chứ, tôi ngủ một giấc bay luôn mười năm!

3

Tôi choáng váng suốt nửa ngày, chẳng ai đến, chỉ đành tự tiêu hóa cái sự thật mình xuyên không đến mười năm sau.

Nhưng vấn đề bây giờ là tên biến thái nào đã nhốt tôi lại?

Chỉ có thể chắc một điều: hắn không muốn tôi chết. Nếu không thì đâu cần cứu kẻ vừa cắt cổ tay tự sát như tôi rồi còn truyền dịch cho tôi.

Đang nghĩ vậy thì cửa phòng đột nhiên mở.

Một người đàn ông bưng bát bước vào.

Và người đàn ông đó tôi không chỉ biết mà còn vô cùng quen.

Lục Kỳ Ngôn, cậu bạn thanh mai trúc mã tôi thầm yêu nhiều năm.

Thì ra người nhốt tôi chính là anh ta à?

Trong mười năm này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Cậu nhỏ thuần khiết ngày nào của tôi sao lại lẳng lặng biến thành bệnh kiều rồi?

Lục Kỳ Ngôn im lặng đỡ tôi ngồi dậy, điều chỉnh tư thế.

Sau đó múc một muỗng cháo, thổi nguội, rồi trực tiếp bóp hai má tôi buộc tôi há miệng, nhét muỗng cháo vào.

Bạo lực thế cơ à?

Anh ấy cứ thế đút được vài muỗng, tôi thật sự không chịu nổi nữa.

“Chậm… chậm thôi, tôi nhai không kịp.”

Nghe vậy Lục Kỳ Ngôn liền đặt bát xuống.

“Không, anh trai, tôi chỉ bảo cậu chậm lại chứ không phải không ăn.”

“Giờ mới biết ăn à?”

Lục Kỳ Ngôn lạnh lùng mỉa mai.

“Hết tuyệt thực rồi cắt cổ tay, vì Cố Ngôn Thâm mà cậu đúng là không cần mạng luôn nhỉ.”

Hả? Ai là Cố Ngôn Thâm?

“Lục Kỳ Ngôn, tôi nghĩ giữa chúng ta chắc có hiểu lầm gì đó.”

“Cậu nghe tôi nói, tôi biết lời tôi sắp nói nghe rất hoang đường nhưng tôi không điên, tôi tỉnh lắm.”

“Tôi, xuyên không rồi! Thật ra tôi đến từ năm 2024, không biết vì sao mở mắt đã ở đây.”

“Còn người tên Cố gì đó cậu nói, tôi thật sự không quen.”

Tôi một mặt chân thành, nhưng Lục Kỳ Ngôn chẳng có phản ứng gì.

Một lúc sau, khóe môi anh cong lên một nụ cười lạnh, trong mắt lộ ra sự bất lực xen chút đắng cay.

Cực kỳ châm biếm, như đang chế nhạo tôi, lại như đang cười chính mình.

“Xuyên không, trùng sinh, mất trí nhớ. Vì hắn mà cậu đúng là chuyện hoang đường gì cũng bịa được.”

Lục Kỳ Ngôn ngồi xuống mép giường, tay từ từ vuốt lên mặt tôi.

Đột nhiên, anh túm lấy sau gáy tôi kéo mạnh khiến khuôn mặt anh lập tức phóng đại trước mắt tôi.

Anh chậm rãi áp sát tai tôi, gần như dán hẳn vào, hơi thở phả bên tai tôi:

“Dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng hòng rời khỏi tôi.”

Nói xong anh hôn nhẹ lên dái tai tôi rồi rời phòng.

Phòng lại yên tĩnh, nhưng lòng tôi thì sóng dậy cuồn cuộn.

Thật lòng mà nói, ngay khoảnh khắc tay anh chạm vào mặt tôi, trong đầu tôi đã pháo hoa nổ rầm rầm.

Đến khi môi anh chạm vào tai tôi, đầu tôi nổ tung như một quả pháo thăng thiên.

Cảm giác mềm ấm trên môi, tê dại nơi tai lan xuống tim rồi hóa thành vô số tiểu nhân đang gào thét phát điên trong lồng ngực.

Cứu tôi với, đây chính là thế giới của người lớn sao?

3

Mấy ngày sau đó tôi vẫn không thấy bóng dáng Lục Kỳ Ngôn.

Ngoài chuyện mỗi ngày đúng giờ có người hầu mang cơm tới, còn lại lúc nào căn phòng này cũng yên tĩnh đến đáng sợ.

Những người vào đưa cơm cũng chẳng nói lời nào, lúc đầu tôi còn thử bắt chuyện, nhưng họ hoàn toàn không đáp, tôi đành bỏ cuộc.

Nhưng con người mà không nói chuyện thì đúng là nghẹn chết mất, tôi đã mấy ngày liền không mở miệng nói với ai rồi.

Quan trọng nhất là tôi còn chẳng có điện thoại!

Đây đúng chuẩn nhà tù mà.

Tôi chịu hết nổi, mỗi ngày đều lắc xích loảng xoảng, rồi gào toáng lên:

“Có ai hônggg? Có ai hônggg? Tôi buồn sắp mốc meo luôn rồi đó!”

“Lục Kỳ Ngôn!”

“Aaaa tôi sắp phát điên rồi!”

Sự thật chứng minh phát điên quả thật có tác dụng.

Ngày thứ ba tôi gào đến khản cổ, tôi như nguyện được gặp Lục Kỳ Ngôn.

“Lại nổi cáu cái gì?”

“Tôi buồn chết đi được ấy, đại ca! Không ai nói chuyện với tôi, ngày nào cũng nằm bẹp một chỗ, không điện thoại không TV chẳng có gì hết!”

“Tôi thật sự buồn đến mức muốn mốc luôn nè!”

“Nếu cậu không cho tôi gì hết thì cậu tự tới bầu bạn với tôi đi!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)