Chương 7 - Người Vợ Trở Về Thời Gian
“Con tiện nhân này! Mày không gả được cho ai, nên quay ra quyến rũ chồng người khác hả?!”
Tống Dục phản ứng rất nhanh, lập tức chắn trước mặt tôi, dễ dàng ngăn cô ta lại.
Sắc mặt anh lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh lùng không kém: “Thưa bà, xin hãy giữ tự trọng.”
Chu Mục Ngôn cũng vội vàng bước lên kéo Bạch Nhu lại, thấp giọng quát: “Em điên rồi à? Đừng làm loạn nữa!”
“Tôi làm loạn?” Bạch Nhu hất tay anh ta ra, chỉ vào mặt tôi mà mắng như tát nước.
“Chu Mục Ngôn, anh nhìn nó đi! Anh vừa mới cưới tôi xong, nó đã cặp kè với gã đàn ông nhà giàu khác!”
“Nó cố tình trả thù chúng ta đấy! Nó không muốn thấy chúng ta hạnh phúc!”
Giọng cô ta the thé, khiến người đi đường xung quanh phải ngoái nhìn.
Tôi nhìn cô ta trong trạng thái điên loạn đó mà chỉ thấy buồn cười.
“Bạch Nhu, có phải cậu đang hiểu lầm điều gì đó không?” Tôi lạnh lùng mở miệng.
“Tôi và Chu Mục Ngôn đã sớm không còn liên quan gì.”
“Tôi ở bên ai, dường như cũng chẳng đến lượt cậu xen vào.”
“Cô còn dám nói?!” Bạch Nhu tức đến toàn thân run rẩy.
“Nếu không phải vì cô, thì Mục Ngôn có nhắc đến cô suốt ngày trước mặt tôi không?!”
“Anh ấy so sánh tôi với cô – nói tôi không thông minh bằng, không hiểu chuyện bằng, không đảm đang bằng cô!”
“Lâm Cẩm Thư, rốt cuộc là cô cho anh ấy uống bùa mê thuốc lú gì vậy hả?!”
9
Tôi bật cười.
Chu Mục Ngôn – bản chất là một kẻ ích kỷ và gia trưởng.
Anh ta cần một người vợ kiểu “bảo mẫu”, hi sinh, phục tùng vô điều kiện – chứ không phải một “công chúa nhỏ” cần được yêu chiều và chăm sóc.
Sắc mặt Chu Mục Ngôn hết xanh lại trắng, rõ ràng là bị Bạch Nhu bóc trần ngay giữa nơi công cộng khiến anh ta mất hết thể diện.
“Đủ rồi! Đừng làm mất mặt nữa!”
Anh ta gầm lên một tiếng, định kéo Bạch Nhu rời đi.
“Tôi không đi!” Bạch Nhu giãy giụa, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
“Lâm Cẩm Thư, tôi xin cô, buông tha cho chúng tôi đi!”
“Cô đã có người đàn ông tốt như vậy rồi, sao còn không buông Mục Ngôn ra?!”
“Trả anh ấy lại cho tôi được không?”
Những lời cô ta nói, đảo trắng thay đen, biến mình thành người vợ đáng thương bị kẻ thứ ba chen chân.
Những người không hiểu rõ sự tình xung quanh bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác lạ.
Tôi tức đến toàn thân lạnh buốt.
Tống Dục nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng ra sau lưng anh, rồi bước lên một bước, thân hình cao lớn đầy áp lực.
“Anh Chu, chị Chu,” anh lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng lạnh lẽo, “Tôi và Cẩm Thư đang yêu nhau nghiêm túc, phiền hai người lựa lời khi nói chuyện.”
“Nếu còn có bất kỳ hành vi quấy rối hay vu khống nào nhắm đến vị hôn thê của tôi, luật sư của tôi sẽ làm việc với các người.”
“Phí luật sư của tôi… không rẻ đâu.”
Anh nhẹ nhàng nói thêm một câu.
Sắc mặt Chu Mục Ngôn và Bạch Nhu lập tức trắng bệch.
Họ thừa hiểu, với thân phận và tài lực của Tống Dục, nếu muốn khiến họ khốn đốn thì dễ như trở bàn tay.
Chu Mục Ngôn nhìn chằm chằm vào tư thế bảo vệ tôi của Tống Dục, trong mắt tràn đầy đố kỵ và không cam lòng.
Cuối cùng, anh ta vẫn phải kéo theo Bạch Nhu đang khóc lóc thảm thiết rời đi trong sự bẽ bàng.
Tống Dục quay người lại, nhìn tôi với đôi mày nhíu chặt: “Em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn như có cục bông chắn ngang, nghẹn ngào khó tả.
Tôi nhìn anh, hỏi: “Tống Dục, vừa nãy anh nói… hôn thê?”
Ánh mắt Tống Dục lóe lên một cái, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Chỉ là ứng biến trong tình huống cấp bách.” Anh giải thích.
“Để họ hoàn toàn dứt hi vọng.”
Tôi khẽ “ồ” một tiếng, trong lòng không rõ là thất vọng hay thầm mừng.
“Nhưng mà…” Anh đổi giọng, ánh mắt nhìn tôi nóng rực.
“Nếu em đồng ý, điều đó có thể trở thành sự thật bất cứ lúc nào.”
Tim tôi lại một lần nữa đập loạn không kiểm soát.
Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh: “Tôi… tôi cần thời gian.”
“Được, để anh đưa em về.”
Trên đường về, cả hai chúng tôi đều không nói gì, bầu không khí trong xe hơi khó tả.
Vài ngày sau, mạng xã hội đột nhiên tràn ngập các bài viết bôi nhọ tôi.
Tiêu đề các bài viết đều cực kỳ giật gân:
“Tin sốc! Một nhân tài thiết kế trẻ tuổi vì muốn gả vào hào môn đã bỏ rơi bạn trai nghèo, chen chân vào hôn nhân của bạn thân!”
Trong bài viết, tôi bị bôi nhọ thành một kẻ ham giàu phụ nghèo, sống buông thả.
Nói rằng ban đầu tôi chê bai Chu Mục Ngôn – đối tượng xem mắt, nhưng sau đó thấy anh ta cưới bạn thân tôi là Bạch Nhu thì nảy sinh đố kỵ, rồi quay lại quyến rũ anh ta, thậm chí còn kiếm được một “kim chủ” để chọc tức họ.
Không cần nghĩ cũng biết ai đứng sau chuyện này.
Tôi nhìn những bình luận thô tục không thể chấp nhận được, tay chân lạnh toát.