
Người Vợ Thứ Hai Của Dực Vương
Dực Vương điện hạ, người phong lưu tuấn tú nhất Biện Kinh, nay đã thành thân.
Thập lý hồng trang, đèn hoa kết rực rỡ, người người chúc tụng.
Tân nương lại chẳng phải Quận chúa Vĩnh Ninh, một người hiên ngang, xuất chúng,
mà là ta, một thứ nữ nhút nhát, yếu đuối, không danh không phận.
Hắn mày mắt dịu dàng, lặng lẽ bế ta xuống ngựa.
Lại còn cúi người, thay ta chỉnh lại tà váy lộn xộn.
Mười ngón tay đan nhau, hỷ khí dạt dào, khắp nơi tràn ngập âm thanh chúc phúc.
Ngay lúc ấy, trước mắt ta bỗng hiện lên một hàng chữ như đạn bay.
「Nếu nam chính không nhận nhầm ân nhân cứu mạng trong đêm tuyết, thì phúc phận to lớn này sao có thể rơi vào đầu nữ phụ – một người qua đường như cô ta?」
「Thanh mai trúc mã cuối cùng vẫn là kết cục BE, tội nghiệp nữ chính mang lòng tổn thương, một mình ra nơi Mạc Bắc nhập ngũ.」
「Đợi đến mười năm sau nam chính biết được chân tướng, đau khổ khôn cùng, từ quan bỏ nhà đi tìm mối tình thanh xuân thuở thiếu thời của mình thôi.」
Ta khựng lại một chút, làm như chẳng có chuyện gì, siết chặt tay người bên cạnh.
Vậy thì — ta vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn biết, người đó rốt cuộc là ai.
Bình luận