Chương 5 - Người Vợ Thay Thế

Phụ mẫu, huynh đệ tẩu muội, rồi đến nàng… cũng vậy.”

“Có lẽ… còn có một đứa bé.”

“Ngươi nói xem, rốt cuộc con người sống trên đời vì điều gì?”

Ta bay đến trước mặt hắn, trong đôi mắt sâu thẳm ấy, ta nhìn thấy bi thương.

Chu Phóng vội vàng phủ nhận:

“Không đâu, chủ nhân… ngài nghĩ nhiều rồi! Nữ quân vẫn còn ở đây, mà đứa bé… thái y chẳng phải nói năm nay chắc chắn có tin tốt sao?”

Bùi Tích không đáp, chỉ trầm mặc. Một lúc sau, hắn ra lệnh:

“Đi tra cho ta—khi Tống phu nhân sinh con năm đó, là sinh đơn thai hay song thai. Nếu là song thai, vậy thì mọi chuyện có thể giải thích được.”

Hắn đã dần suy luận ra sự thật.

Nhưng quá ít người biết được bí mật này.

Thuật sĩ năm xưa đã chu du tứ phương, mụ mụ đã mất, chỉ còn lại phụ mẫu ta và Diệp nhi.

Mà phụ mẫu ta… đã sớm chuẩn bị tất cả.

17

Quả nhiên, Chu Phóng không tra ra bất cứ manh mối nào.

Những bà đỡ, nô tỳ từng chứng kiến ngày ta chào đời, theo năm tháng đều đã ch,et dần.

Có lẽ, mụ mụ cũng bị hại ch,et.

Năm đó, bà thường hay đau ốm, liền xin về quê dưỡng bệnh, chẳng bao lâu sau liền qua đời.

Lúc ấy, ta thương tâm đến mức không xuống giường nổi, và sau đó Diệp nhi được đưa đến hầu hạ ta.

Diệp nhi cùng những nha hoàn khác đều bị thẩm vấn, nhưng chẳng ai khai ra điều gì.

Cuối cùng, Diệp nhi lấy cớ không chịu nổi tra tấn, tự đâm ch,et.

Giờ đây, những kẻ biết sự thật, chỉ còn phụ thân, mẫu thân và Tống Như Sơ.

Tống Như Sơ vận bộ y phục ta từng mặc, búi kiểu tóc ta thường chải, đến gặp Bùi Tích.

Nàng không khóc, không hoảng loạn, chỉ đứng yên lặng.

Lúc này, nàng thật sự rất giống ta.

Bùi Tích thoáng ngẩn người.

Nàng dâng trà, kể những chuyện chỉ ta và hắn biết.

Hóa ra, Diệp nhi đã nhìn trộm rất nhiều.

Hắn lặng lẽ nghe, sau đó hỏi ngược lại:

“Nếu nàng nhớ rõ mọi thứ như vậy… Vậy đêm tân hôn, bản vương đã nói gì với nàng?”

Ánh mắt Tống Như Sơ chợt cứng lại.

Có lẽ, nàng nghĩ rằng chỉ cần chủ động kể ra những chuyện riêng tư, Bùi Tích sẽ hoàn toàn tin tưởng nàng.

Nhưng nàng không ngờ hắn lại hỏi ngược lại.

Nàng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Đã lâu như vậy… thiếp thân… không còn nhớ rõ.”

Ta vẫn nhớ.

Đêm tân hôn, hắn nắm chặt cằm ta, lạnh lùng nói:

“Dù nàng có sinh ra xinh đẹp đến mức khiến người khác xiêu lòng… cũng đừng mong bản vương thương xót nàng dù chỉ một chút.”

Hắn nói được, làm được.

Bùi Tích bỗng bật cười lạnh, ánh mắt rét buốt đến tận xương tủy:

“Quên rồi?”

Hắn gõ nhẹ lên bàn, giọng điệu đầy trào phúng:

“Vậy thì đi mà nhớ lại. Nhớ ra rồi, hãy đến nói với bản vương.”

Tống Như Sơ hoảng loạn, vội vã lui ra ngoài.

Nàng không dám quay đầu lại, bước chân lảo đảo, như thể chỉ cần chậm một chút thôi, cổ nàng sẽ bị chém xuống ngay lập tức.

Khi nàng đi khỏi, ta nghe thấy bọn thuộc hạ nhỏ giọng bàn tán.

“Chủ nhân trước đây chưa từng như vậy…

Trước kia, chẳng phải hắn thà gi,et lầm còn hơn bỏ sót sao?”

“Bởi vì hắn để tâm.”

“Các ngươi nói xem… chủ nhân rốt cuộc bắt đầu để tâm đến nữ quân từ bao giờ?

Trước đây không thấy hắn có biểu hiện gì cả.”

“Có lẽ… từ một chén trà, một bát cơm, một chút thói quen nhỏ nhặt nào đó.”

18

Đôi chân ta bắt đầu biến mất, chỉ còn lại tà váy dài bay phất phơ theo gió. Dựa vào tốc độ tan biến lần trước, ta đoán rằng mình chỉ còn tồn tại được vài ngày nữa.

Bùi Tích thay đổi phương hướng điều tra. Hắn sai người tìm kiếm thi thể vô danh.

“Người sống phải thấy mặt, người ch,et phải thấy xác.”

Hắn nói rằng nếu không tìm thấy thi thể của ta, tức là ta vẫn còn sống.

Ta càng lúc càng cảm thấy… hắn thực sự muốn tìm ta, không chỉ đơn giản là để chứng minh bản thân bị Tống gia lừa gạt.

Ta không ngừng thì thầm bên tai hắn, nói rằng ta bị chôn dưới gốc lê. Nhưng hắn vẫn không nghe thấy.

Có đôi khi ta nghĩ, hắn cũng thật ngốc. Rõ ràng hắn đã mơ thấy ta dưới tán lê, cớ sao không đi đào lên mà cứ phải tìm kiếm khắp nơi?

Vài ngày sau, các thi thể vô danh lần lượt được tìm thấy. Có nhiều xác nam nhân, có xác trẻ sơ sinh, có nữ tử ch,et oan… Hắn dẫn theo Tống Như Sơ đi xác nhận từng thi thể. Nhưng trong số đó… không có ta.

Khi đi ngang qua đống thi thể hài nhi, hắn bất giác dừng lại. Phần lớn những đứa trẻ này… đều là bé gái.

Chu Phóng thấy vậy, liền dè dặt hỏi:

“Chủ nhân, có chuyện gì sao?”

Giọng hắn đột nhiên trở nên mềm mại:

“Trong mộng… đứa bé đó là một bé gái rất đáng yêu.”

Ta đưa tay chạm vào bụng mình, nhưng chẳng cảm nhận được gì cả. Ta chưa từng mơ thấy đứa trẻ đó, thậm chí còn chưa kịp biết mặt con mình. Nó đến trong lặng lẽ, rồi cũng ch,et đi trong lặng lẽ.

Hai mươi năm của ta… hình như chưa từng giữ được điều gì.

19

Khi chuẩn bị rời đi, bầu trời tối sầm lại, mây đen ùn ùn kéo đến, báo hiệu cơn bão đang đến gần. Ta càng lúc càng trở nên trong suốt. Ta sắp tan biến rồi.

Nghĩ đến việc kẻ gi,et ta vẫn sống ung dung, còn ta thì vĩnh viễn bị chôn vùi trong bóng tối, ta không khỏi cảm thấy hối tiếc. Nhưng ta bất lực.

Ta không phải oán linh, không thể báo thù như những câu chuyện quỷ dị trong sách vở. Ta không biết pháp thuật, thậm chí đi quá xa cũng không được.

Ta không muốn nấp dưới bóng Bùi Tích mãi, ta bay lên cao, muốn ngắm nhìn Thiên Đô một lần cuối. Ta chưa từng được tự do ngắm nhìn nơi này, vậy nên hôm nay ta sẽ xem như sinh nhật của mình.

Trước đây, khi còn sống, có một lần ta thử dò hỏi Bùi Tích, xem vào ngày sinh thần, ta có thể được ra ngoài chơi không. Lúc đó, hắn từ chối. Nhưng đến lúc xuất chinh, hắn lại nói:

“Đợi ta trở về rồi tính.”

Ta đã từng rất mong chờ, nhưng cuối cùng, mọi thứ chỉ là công cốc.

Không sao. Hôm nay cứ xem như sinh nhật ta vậy.

Hôm nay, Tống A Lê tròn hai mươi tuổi.

Dù là một con quỷ đói, nhưng vẫn được ngắm nhìn thế gian phồn hoa.

Khi ta đang thưởng thức phong cảnh, một trận huyên náo vang lên.

Ta cúi đầu nhìn xuống, thấy một gã ăn mày tàn tật đang túm chặt lấy váy của Tống Như Sơ, vẻ mặt đầy oán hận và điên cuồng.

Nàng hoảng hốt, liên tục sai người kéo hắn ra. Nhưng Bùi Tích lại có hứng thú, liền ra lệnh giữ lại.

Chẳng bao lâu sau, mọi chuyện sáng tỏ.

Người ăn mày chính là người từng thành thân với Tống Như Sơ—thư sinh năm đó.

Khi Tống Như Sơ một lần nữa gặp lại Bùi Tích, nàng không thể kìm lòng được mà mê luyến hắn. Nàng không cam tâm, liền tìm cách gi,et ch,et phu quân mình. Không ngờ tên thư sinh kia mệnh lớn, không ch,et, dù bị hành hạ tàn phế, vẫn lê lết xin ăn suốt dọc đường, cuối cùng đến được Thiên Đô.

Nhưng hắn không biết Tống Như Sơ gả vào nhà nào, chỉ có thể lang thang tìm kiếm. Hôm nay, hắn rốt cuộc cũng tìm thấy nàng.

Chân tướng đã rõ ràng.

20

Mưa lớn trút xuống như thác đổ.

Tống Như Sơ quỳ dưới màn mưa, giọng nói run rẩy nhưng vẫn kiên quyết:

“Năm đó, thực sự là thiếp thân phải gả cho quân thượng. Thiếp thân thề với trời, không hề nói dối!”

“Tống A Lê là tai tinh, nàng không xứng để gả cho quân thượng. Giờ đây, mọi thứ chỉ là trở về vị trí vốn có!”

“Thiếp thân và nàng giống nhau như đúc. Thiếp thân còn biết cách hầu hạ quân thượng hơn nàng. Người nhất định sẽ thích thiếp thân!”

Bùi Tích đứng dưới tán dù, đôi môi mấp máy, như đang tự lẩm bẩm với chính mình:

“Hóa ra, nàng ấy tên là… Tống A Lê.”

Sau đó, hắn cúi xuống, nhìn chằm chằm vào Tống Như Sơ, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy lạnh lẽo:

“Nếu đã muốn hầu hạ bản vương như vậy… Cớ sao năm đó không chịu gả, mà bây giờ lại muốn?”

Tống Như Sơ run rẩy, môi mấp máy, nhưng không nói được gì.

Hắn nhướn mày, giọng điệu châm chọc:

“Bởi vì ngươi sợ ch,et. Bởi vì, thứ không có được mới là tốt nhất, đúng không?”

Tống Như Sơ khóc nức nở, lặp đi lặp lại như kẻ điên loạn:

“Vốn dĩ là của ta… là của ta…”

Phụ mẫu ta cũng quỳ xuống, cúi đầu cầu xin:

“Là lỗi của chúng thần! Mọi sai lầm đều là do chúng thần!”

Bùi Tích liếc nhìn bọn họ, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Các ngươi hoàn toàn có thể giấu nàng đi, giấu nàng vào nơi bản vương không thể tìm thấy…

“Cớ sao nhất định phải gi,et nàng?”

Phụ thân lạnh lùng đáp:

“Nó là tai tinh, vốn dĩ phải ch,et.”

Mẫu thân tiếp lời:

“Nếu quân thượng tìm thấy nó, Như Sơ chẳng phải sẽ bị trả về sao?”

Ta nghe vậy, lòng cũng không còn quá đau đớn.

Phụ thân ta có quá nhiều con cái, một đứa như ta, ch,et đi cũng chẳng đáng bận tâm.

Mẫu thân đã tận tay nuôi lớn Tống Như Sơ, ngoài kia ai cũng bảo Như Sơ là phúc tinh, dĩ nhiên bà càng thêm thiên vị nàng.

Cuối cùng, Bùi Tích lặng lẽ hỏi:

“Thi thể của nàng ở đâu?”

Ba người họ cắn chặt răng, không ai chịu nói.

Họ đánh cược, nếu Bùi Tích không tìm thấy thi thể ta, có lẽ bọn họ vẫn còn đường sống.

Nhưng nếu hắn biết ta ch,et đi khi đang mang thai con của hắn, bọn họ chắc chắn sẽ không thoát khỏi số phận bi thảm.

Bùi Tích đột nhiên sững lại, như thể đã nhận ra điều gì đó. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén quét qua bầu trời đêm đen kịt, rồi nhìn thẳng về hướng Tống phủ.

Hắn đột ngột quất mạnh dây cương, thúc ngựa lao đi.

Khi đến Tống phủ, hắn không dừng lại, mà phi thẳng đến cây lê trong vườn.

Cây lê năm nay không kết một trái nào.

Không chút chần chừ, Bùi Tích vứt dù, quỳ xuống, dùng tay trần đào xới lớp đất.

Chu Phóng và những người khác cũng lao đến, giúp hắn đào bới.

Không bao lâu sau, thi thể của ta dần lộ ra.

Ta vẫn chưa phân hủy thành bộ xương trắng, thậm chí vẫn còn như đang ngủ.

Có lẽ vì ta ch,et do trúng độc, cơ thể ta khó mục rữa hơn người bình thường.

Nhưng bụng ta… bị mổ xẻ một cách thô bạo, nhìn vô cùng ghê rợn.

Những người đứng xung quanh không dám nhìn, có người thậm chí nôn mửa ngay tại chỗ.

Nhưng Bùi Tích không sợ hãi, cũng không ghê tởm.

Hắn cởi áo khoác ngoài, cẩn thận phủ lên người ta, rồi nhẹ nhàng ôm lấy thi thể ta vào lòng.

Mưa vẫn không ngừng rơi.

Ta cảm thấy… hắn đang run rẩy.

Có lẽ… hắn đang khóc.

Nhưng cũng có thể… chỉ là nước mưa.

Chu Phóng tiến đến, hỏi khẽ:

“Chủ nhân, bọn họ… xử lý thế nào?”

Bùi Tích bế thi thể ta, chậm rãi đi về phía Tống Như Sơ.