Chương 7 - NGƯỜI VỢ THẦN LINH

Sau khi đã nói chuyện với Thẩm Trọng xong ta liền cho hạ nhân trong viện đi nghỉ việc, còn nhân tiện đến sân của Thải Vân một chuyến.

Nghe nói cái thai của cô ta bất ổn, ta đến nhìn cô ta một cái xem sao. Nhưng khi vừa nhìn thấy ta thì Thải Vân lại như gặp phải kẻ địch vậy: "Ngươi tới đây làm gì?"

Ngay cả nha đầu của cô ta cũng trung thành che trước người của cô ta, giống như sẽ nhào lên cắn ta bất kỳ lúc nào vậy.

Ta chậm rãi nói: "Ta tới thăm đứa trẻ."

Thải Vân cười khẩy nói: "Không cần ngươi phải ra vẻ có lòng tốt!"

Không có Thẩm Như Xuyên ở đây cho nên cô ta không thèm ra vẻ nữa, bộ dạng tủi thân khóc sướt mướt biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sắc mặt tàn nhẫn cùng ánh mắt lấp lóe.

Cô ta gằn từng chữ: "Ta đã bò từ nơi ăn thịt người như Giáo Phường Ty ra đây rồi thì chắc chắn sẽ không để mình phải lưu lạc về đó nữa! Ta muốn cuộc sống giàu sang ở Thẩm gia, muốn làm chính thất phu nhân của Thẩm gia! Nếu như ngươi không chịu thì đừng trách ta phải ra tay với ngươi!"

Ta hỏi ngược lại cô ta: "Ngươi muốn làm chính thất phu nhân thì sao không tìm một nam nhân chưa thành thân mà lại muốn cướp vị trí của ta?"

Thải Vân cười khẩy nói: "Người khác có gia tài bạc vạn như Thẩm gia sao? Lăng Khê, cõi đời này vốn là cá lớn nuốt cá bé, một bé cái gái mồ côi như ngươi đã chiếm lấy vị trí này ba năm rồi, như vậy cũng đã đủ."

Cá lớn nuốt cá bé, cô ta nói rất có lý.

Ta không muốn tranh luận với cô ta về đề tài này nữa, gật gù đi khỏi đó.

Ba ngày sau, vào đêm.

Trăng sáng treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, trắng nõn như mâm ngọc, ở nơi phàm nhân không thể nhìn bằng mắt thường có vô số điểm sáng nhỏ vây quanh đó, đó chính là Nguyệt Hoa Tinh Khí.

Ta ngồi xếp bằng ở chòi nghỉ mát trong viện, nhắm mắt tu luyện, hút Nguyệt Hoa Tinh Khí vào người, dần dần hòa làm một thể với tu vi.

Trong lúc vạn vật đều yên lặng này thì tiếng nói thầm ở xa xa cực kỳ chói tai.

"Xuyên lang, hay là thôi đi, nhất định là thiếu phu nhân không cố ý đâu, nàng ấy chỉ không muốn con của chúng ta được sinh ra thôi, thật ra cũng chỉ vì quá yêu chàng..."

"Yêu? Cô ta cũng xứng để nói yêu sao? Vì yêu ta cho nên phải hại chết đứa con trong bụng nàng sao? Loại nữ nhân ác độc này sao xứng với chữ đó được chứ?"

"Cũng không nhất định là Thiếu phu nhân đã xúi giục lão thái gia, có lẽ là có hiểu nhầm nào đó, nàng ấy đến tìm thiếp, có lẽ cũng chỉ muốn nhìn con của chúng ta chút mà thôi..."

Câu nào của Thải Vân cũng giống như nghĩ cho ta nhưng thật ra là đang kéo ta xuống nước.

Thẩm Như Xuyên càng ngày càng tức giận hơn: "Ta thực sự nhìn nhầm cô ta rồi, vốn tưởng rằng cô ta dịu dàng ít nói không màng danh lợi, không tranh với đời, lại không ngờ cô ta lại ghen tị độc ác như vậy. Vân nhi, nàng đừng đi theo ta, tránh cho bị cô ta hại, nàng ở đây chờ tin tốt của ta là được."

Ta thu liễm khí tức, từ từ mở mắt ra.

Trong lòng bắt đầu thấy tức giận.

Rõ ràng đã nói với Thẩm Trọng rồi, đừng để người khác đến quấy rầy ta, nhưng tại sao lại thả Thẩm Như Xuyên ra?

Thôi.

Ta ngẩng mặt lên đúng lúc thấy Thẩm Như Xuyên đi vào.

Hắn cầm bầu rượu và hai chén rượu, biểu hiện có hơi sốt sắng, lúc nhìn thấy ta thì hơi run rồi từ từ tiến đến gần.

"A Khê, nàng đang làm gì ở đây vậy?"

Ta lạnh nhạt nói: "Ngắm trăng."

Hắn ngồi đối diện ta rồi nhìn xung quanh: "Châu nhi đâu? Mấy hạ nhân này làm việc như thế nào vậy? Ban đêm còn để mình nàng hóng gió ở đây."

Không có hạ nhân thì không phải ngươi sẽ dễ ra tay hơn hay sao?

Ta cười châm biếm nhìn hắn: "Phu quân không ở bên Thải Vân mà đến tìm ta để làm gì?"

Thẩm Như Xuyên cắn răng, rót đầy hai chén rượu rồi đưa ta một chén.

Hắn dùng giọng điệu dịu dàng nói: "Lúc trước là ta không đúng, quá hung dữ với nàng, chén rượu này là để ta nhận lỗi với nàng."

Ta nhận lấy chén rượu, khẽ ngửi, ừm, có độc.

Sau đó uống một hơi cạn sạch.