Chương 3 - NGƯỜI VỢ THẦN LINH

Sau khi phát hiện ra sự tồn tại của cô gái kia, ta đã tra xét lai lịch của cô ta.

Cô ta tên là Thải Vân, là con gái của tội thần, ban đầu cô ta bị đưa đến Giáo Phường ty để làm nghệ kỹ, nhưng Thẩm Như Xuyên vừa gặp cô ta đã thương, hắn tìm quan chức thân quen để phê công văn chuộc thân cho cô ta rồi đặt mua một khoảng sân nhỏ bên ngoài cho Thải Vân ở.

Khuôn mặt của Thải Vân xinh đẹp, học thức uyên bác, vốn đã khiến cho người ta thấy thương, bây giờ còn đang mang thai cho nên càng thêm điềm đạm đáng yêu, chẳng trách Thẩm Như Xuyên sẽ trầm luân đến vậy.

Ta đứng ngoài trạch viện* của cô ta, nhìn Thải Vân và nha hoàn đang thêu hoa nói chuyện phiếm ở phía xa xa.

(* Trạch viện là kiểu nhà truyền thống có sân nhỏ của Trung Quốc)

Nha hoàn Châu nhi hầu hạ ta căm giận bất bình nói: "Con đĩ này câu mất hồn của thiếu gia, thiếu phu nhân, chúng ta có cần phải bắt cô ta lại hay không?"

Ta lắc đầu: "Là lỗi của thiếu gia, có liên quan gì đến cô ta đâu?"

Đang nói thì nha hoàn của Thải Vân đột nhiên vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Ta bảo Châu nhi đuổi theo xem cô ta định làm gì.

Lát sau Châu nhi đã quay về, sắc mặt tỏ vẻ khó hiểu: "Thiếu phu nhân, nha đầu kia đến hiệu thuốc mua... Hồng Hoa."

Hồng Hoa? Nếu như ta nhớ không nhầm thì đây là thuốc làm sảy thai mà?

Thải Vân này đúng thật làm ta cảm thấy ngoài ý muốn đấy.

Buổi tối Thẩm Như Xuyên đã không về nhà.

Ta nghĩ một chút rồi cho người hầu lui xuống, một mình lặng lẽ đến nơi ở của Thải Vân.

Quả nhiên, cách vách tường mà còn có thể nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người bên trong.

Thải Vân nhỏ giọng nỉ non, vừa oan ức vừa đáng thương, Thẩm Như Xuyên thì lại nhẹ giọng an ủi cô ta.

"... Vân nhi, cho ta chút thời gian nữa, ta nhất định sẽ đón nàng vào cửa."

Cô ta lại nghẹn ngào nói: "Ta chắc chắn sẽ không sinh một đứa con riêng ra đâu! Chính ta làm thiếp cũng thôi đi nhưng con của ta tuyệt đối không thể gánh tiếng xấu như vậy được! Nếu như con ta không phải là trưởng đích tôn thì ta tình nguyện không sinh nó ra."

Hóa ra là như vậy, cô ta muốn dùng Hồng Hoa ép Thẩm Như Xuyên cho đứa nhỏ này một danh phận.

Ta bắt đầu quan tâm mà ngẫm nghĩ, nếu như ta nhận đứa trẻ này dưới danh nghĩa của mình, vậy thì chẳng phải nó sẽ là trưởng đích tôn rồi sao?

Hơn nữa Thẩm Như Xuyên đã từng đồng ý cả đời sẽ không nạp tiếp rồi, ta rất muốn biết hắn sẽ trả lời như thế nào.

Đợi một lúc sau ta mới nghe được giọng nói của hắn: "Được, con của chúng ta sẽ là trưởng đích tôn, nàng là chính thất phu nhân của ta!"

Hả?

Vậy còn ta thì sao?