Chương 12 - NGƯỜI VỢ THẦN LINH
Cái chết của Thẩm Như Xuyên khi được thông báo ra ngoài là do bệnh nặng, làm hậu sự rất đơn giản. Nhưng công việc làm ăn của Thẩm gia rất lớn, cho dù có xử lý đơn giản cũng phải mất mấy ngày.
Trong mấy ngày này, Thải Vân khóc ngất mấy lần đều được đại phu cứu tỉnh.
Cô ta vốn phải đến túc trực bên linh cữu của Thẩm Như Xuyên, nhưng nể tình cô ta đang mang thai, sức khỏe yếu cho nên các bề trên của Thẩm gia đã cho cô ta đi nghỉ ngơi.
Đêm thứ ba, lúc cô ta đang nghỉ ngơi ở trong viện của mình thì nha hoàn của cô ta bưng một chén canh thuốc đi vào phòng.
"Tiểu thư, thật sự phải uống sao? Thân thể của ngài..."
Nha hoàn rất lo lắng, quan tâm hỏi.
Thải Vân cũng rất quyết tuyệt, cô ta bưng bát lên muốn uống nhưng đáng tiếc rằng trong chớp mắt ta đã xuất hiện trong phòng cô ta, đổ chén thuốc đi.
"A!" Cô ta hoảng sợ hét lên một tiếng, động thai, sắc mặt chợt biến.
Ta xoa nhẹ bụng của cô ta, một tia linh khí nhập vào đó, trong chớp mắt đã vỗ về được thai nhi.
Thải Vân che khuôn mặt tái nhợt lại rồi nhìn ta chằm chằm qua khe hở giữa kẽ tay, cô ta không hiểu vì sao trong chớp mắt ta đã xuất hiện trong phòng của cô ta. Hơn nữa ta chỉ cần xoa bụng cô ta một chút là thai nhi đã ổn định trở lại.
Sau khi hoàn toàn ổn định đứa bé này xong, ta mới hỏi cô ta: "Ngươi uống Hồng Hoa là vì muốn phá thai sao?"
Phải mất một lúc sau Thải Vân mới phản ứng lại được, vội vàng quỳ phịch dưới chân ta, điên cuồng dập đầu với ta.
"Thiếu phu nhân tha mạng, là do nô tỳ quá ngu ngốc, vọng tưởng muốn vào cửa của Thẩm gia, nô tỳ tự nguyện rời đi. Nếu như thiếu phu nhân thích đứa bé này thì nô tỳ sẽ sinh nó ra cho ngài nuôi!"
Ta không kìm được mà hơi tán thưởng cô ta.
Cô ta gây xích mích làm Thẩm Như Xuyên đi hạ độc ta, nhưng không ngờ ta không chết, đã vậy còn không có ai tố cáo ta. Cô ta biết mình không phải là đối thủ của ta cho nên vì mạng sống mà cô ta tình nguyện uống Hồng Hoa phá thai để thoát khỏi Thẩm gia.
Nữ nhân này, đủ tàn nhẫn, cũng đủ thông minh.
Nhưng ta chưa quên, người gây xích mích khiến Thẩm Như Xuyên hạ độc ta chính là cô ta.
"Cá lớn nuốt cá bé, ngươi nói xem, bây giờ, trong hai chúng ta, ai là người mạnh?"
Cô ta khóc lóc: "Thiếu phu nhân mạnh, là ngài mạnh!"
"Đứa bé này ngươi phải sinh ra, nó là đời sau của Thẩm gia."
"Vâng, vâng, vâng!" Thải Vân vội vàng đáp ứng.
Ta nghiêng người đến gần Thải Vân rồi nói: "Ta độ không ít linh khí vào người nó, nó sẽ phát triển rất tốt, khi sinh ra sẽ cực kỳ khỏe mạnh. Ngươi đừng nghĩ đến mấy chiêu phá thai kia nữa, vô dụng thôi."
"Nô tỳ biết rồi..." Mồ hôi lạnh trên trán cô ta nhỏ giọt xuống.
Trong mấy ngày này, Thải Vân khóc ngất mấy lần đều được đại phu cứu tỉnh.
Cô ta vốn phải đến túc trực bên linh cữu của Thẩm Như Xuyên, nhưng nể tình cô ta đang mang thai, sức khỏe yếu cho nên các bề trên của Thẩm gia đã cho cô ta đi nghỉ ngơi.
Đêm thứ ba, lúc cô ta đang nghỉ ngơi ở trong viện của mình thì nha hoàn của cô ta bưng một chén canh thuốc đi vào phòng.
"Tiểu thư, thật sự phải uống sao? Thân thể của ngài..."
Nha hoàn rất lo lắng, quan tâm hỏi.
Thải Vân cũng rất quyết tuyệt, cô ta bưng bát lên muốn uống nhưng đáng tiếc rằng trong chớp mắt ta đã xuất hiện trong phòng cô ta, đổ chén thuốc đi.
"A!" Cô ta hoảng sợ hét lên một tiếng, động thai, sắc mặt chợt biến.
Ta xoa nhẹ bụng của cô ta, một tia linh khí nhập vào đó, trong chớp mắt đã vỗ về được thai nhi.
Thải Vân che khuôn mặt tái nhợt lại rồi nhìn ta chằm chằm qua khe hở giữa kẽ tay, cô ta không hiểu vì sao trong chớp mắt ta đã xuất hiện trong phòng của cô ta. Hơn nữa ta chỉ cần xoa bụng cô ta một chút là thai nhi đã ổn định trở lại.
Sau khi hoàn toàn ổn định đứa bé này xong, ta mới hỏi cô ta: "Ngươi uống Hồng Hoa là vì muốn phá thai sao?"
Phải mất một lúc sau Thải Vân mới phản ứng lại được, vội vàng quỳ phịch dưới chân ta, điên cuồng dập đầu với ta.
"Thiếu phu nhân tha mạng, là do nô tỳ quá ngu ngốc, vọng tưởng muốn vào cửa của Thẩm gia, nô tỳ tự nguyện rời đi. Nếu như thiếu phu nhân thích đứa bé này thì nô tỳ sẽ sinh nó ra cho ngài nuôi!"
Ta không kìm được mà hơi tán thưởng cô ta.
Cô ta gây xích mích làm Thẩm Như Xuyên đi hạ độc ta, nhưng không ngờ ta không chết, đã vậy còn không có ai tố cáo ta. Cô ta biết mình không phải là đối thủ của ta cho nên vì mạng sống mà cô ta tình nguyện uống Hồng Hoa phá thai để thoát khỏi Thẩm gia.
Nữ nhân này, đủ tàn nhẫn, cũng đủ thông minh.
Nhưng ta chưa quên, người gây xích mích khiến Thẩm Như Xuyên hạ độc ta chính là cô ta.
"Cá lớn nuốt cá bé, ngươi nói xem, bây giờ, trong hai chúng ta, ai là người mạnh?"
Cô ta khóc lóc: "Thiếu phu nhân mạnh, là ngài mạnh!"
"Đứa bé này ngươi phải sinh ra, nó là đời sau của Thẩm gia."
"Vâng, vâng, vâng!" Thải Vân vội vàng đáp ứng.
Ta nghiêng người đến gần Thải Vân rồi nói: "Ta độ không ít linh khí vào người nó, nó sẽ phát triển rất tốt, khi sinh ra sẽ cực kỳ khỏe mạnh. Ngươi đừng nghĩ đến mấy chiêu phá thai kia nữa, vô dụng thôi."
"Nô tỳ biết rồi..." Mồ hôi lạnh trên trán cô ta nhỏ giọt xuống.