Chương 6 - Người Vợ Mang Thai Và Bí Mật Đằng Sau
6.
Đêm đó, chúng tôi ngủ riêng phòng.
Sáng hôm sau, tôi vào phòng sinh đúng lịch.Trần Mặc ngồi ngoài suốt quá trình.
8 tiếng sau, tôi sinh một bé trai. 3,4kg.Y tá bế con cho tôi xem, tôi bật khóc.
Không phải vì đau.Mà vì tôi biết – từ nay con tôi chỉ có một mình tôi.
Trần Mặc bước vào.”Vợ ơi, em vất vả rồi.”
Tôi nhìn anh, không nói gì.”Con trai đẹp trai quá, giống anh.”
Anh đưa tay định sờ má con, tôi ôm con nghiêng về phía mình.
Tay anh khựng lại giữa không trung.”Thanh Thanh, em còn giận à?””Anh thấy sao?”
Anh thở dài.”Thôi được, em nghỉ ngơi đi. Về nhà rồi nói chuyện sau.”
Anh rời khỏi phòng.
Tôi ôm con, nhìn ra cửa sổ.Điện thoại reo. Là Phương Phương.”Thanh Thanh, sinh chưa?”
“Rồi. Con trai.””Chúc mừng nhé!””Phương à, giúp tớ tìm một thám tử tư.”Bên kia im lặng vài giây.
“Cậu quyết rồi à?””Quyết rồi.””Ok. Tớ biết một người đáng tin, tớ sẽ liên hệ giùm.””Cảm ơn cậu.”
Tắt máy, tôi cúi nhìn đứa bé trong tay.”Con yêu, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Trong tháng ở cữ, mẹ chồng đến chăm tôi.
Nhưng tôi nhận ra – bà luôn thất thần.
Thỉnh thoảng gọi điện thoại, giọng nhỏ xíu, vẻ mặt bí mật.
Một lần tôi vô tình đi ngang qua nghe bà nói:
“…bảo bên đó đừng làm ầm lên, Tiểu Mặc mới làm cha, bên này còn chưa xử lý xong…”
Bên đó là ai?Tôi biết câu trả lời rồi.Là Lâm Miêu Miêu. Hoặc người đại diện cho cô ta.
Thì ra mẹ chồng không chỉ biết, mà còn giúp anh ta dàn xếp.Dàn xếp cái gì?
Dàn xếp làm sao để con trai bà cùng lúc chăm sóc được hai người phụ nữ.
Tôi giả vờ như không biết gì.Ra cữ xong, tôi bắt đầu hành động.
Thám tử tư gửi báo cáo điều tra đến.
Hồ sơ thuê phòng khách sạn của Trần Mặc và Lâm Miêu Miêu – 47 lần. Tất cả đều trong thời gian tôi mang thai.
Ảnh thân mật của hai người. Ảnh Lâm Miêu Miêu đi khám thai – bụng đã lùm lùm, người đứng bên cạnh – là Trần Mặc.
Còn có một đoạn ghi âm. Là cuộc nói chuyện giữa hai người.
“Chồng ơi, khi nào anh ly hôn với cô ta?” “Đợi con lớn thêm chút, anh sẽ xử lý.” “Lần nào anh cũng nói thế.” “Miêu Miêu, tin anh đi, em và con là điều anh quan tâm nhất.”
Tôi nghe đoạn ghi âm đó, tay siết chặt.
Quan tâm nhất? Vậy tôi là cái gì?
7.
Cuộc điều tra chưa kết thúc. Thám tử lại gửi thêm một tập tài liệu khác.
Hóa ra Trần Mặc không chỉ có một căn nhà ở bên ngoài.
Ngoài căn 1,8 triệu mua cho Lâm Miêu Miêu, anh ta còn đứng tên cùng mẹ một căn nữa, mua dưới danh nghĩa công ty, trị giá 3,2 triệu tệ.
Căn nhà này – tôi chưa từng biết.Chủ sở hữu: Trần Mặc và mẹ anh ta. Không có tên tôi.
Tôi bắt đầu tính toán.Ba năm kết hôn, toàn bộ chi tiêu của Trần Mặc:
Cho Lâm Miêu Miêu: 50.000 x 24 tháng = 1,2 triệu
Căn hộ Lâm Miêu Miêu: 1,8 triệu
Tiền đặt cọc căn thứ hai: 960.000 (vay dưới tên công ty)
Chi phí sinh hoạt cá nhân: khoảng 400.000Tổng cộng: 4,36 triệu.
Anh ta lấy đâu ra từng ấy tiền?
Tôi kiểm tra toàn bộ lịch sử giao dịch ba năm qua.Và phát hiện một sự thật kinh hoàng:
Tiền đặt cọc 1,2 triệu do ba mẹ tôi cho – anh ta lén chuyển đi 800.000
Tiền tiết kiệm sau kết hôn – 670.000, anh ta chuyển cho Lâm Miêu Miêu trong 6 lần
Tiền quỹ hưu trí của tôi – 180.000, anh ta dùng giấy tờ giả để rút ra
→ 800.000 + 670.000 + 180.000 = 1,65 triệu Cộng với thu nhập cá nhân, vừa khớp những khoản đã chi.
Anh ta không chỉ ngoại tình, mà còn ăn cắp tiền của tôi.Tôi lưu hết bằng chứng, làm 3 bản.
Một bản để ở nhà Một bản đưa cho Phương Phương Một bản lưu trên cloud
Sau đó tôi gọi cho Trần Mặc.“Tối nay anh có về ăn cơm không?”“Có, sao vậy?”“Muốn nói chuyện với anh.”“Ừ, được.”
Tối, Trần Mặc về đúng giờ. Mẹ chồng cũng có mặt.“Mẹ đến làm gì ạ?” – tôi hỏi.“Mẹ tới thăm cháu.”
Bà bế đứa bé, hôn tới tấp.“Tiểu Bảo ngoan quá, giống hệt ba nó.”
Tôi nhìn bà, cười nhạt trong lòng.Giống ba nó? Mong là không.
Trong bữa cơm, tôi khơi chuyện:“Anh này, em tính đi làm lại.”Trần Mặc dừng đũa.
“Làm lại? Con mới 2 tháng, ai chăm?”
“Thuê người giúp việc.”“Thuê gì mà thuê, mẹ đang ở nhà đấy.”
Mẹ chồng tiếp lời: “Đúng đó Thanh Thanh, mẹ chăm được, con cứ nghỉ ngơi đi.”
Tôi lắc đầu: “Em muốn đi làm.”“Đi làm kiếm được bao nhiêu? Ở nhà chăm con còn hơn.”
Tôi nhìn thẳng vào Trần Mặc:“Vậy anh đưa em giữ thẻ lương. Em không đi làm nữa.”
Sắc mặt anh ta thay đổi.“Thẻ lương? Tại sao lại phải đưa em?”
“Tài sản hôn nhân, em có quyền giữ.”“Đó là TIỀN của tôi!”
“Tiền của anh?” – Tôi bật cười – “Anh chuyển cho Lâm Miêu Miêu 50.000 mỗi tháng – cũng là ‘tiền của anh’ sao?”
Mặt mẹ chồng cũng biến sắc.Trần Mặc trừng mắt:“Cô… cô còn điều tra cả chuyện đó à?”
“Nếu không điều tra, sao tôi biết anh đã lấy bao nhiêu tiền của tôi?”“Tiền gì của cô? Đó là tôi kiếm được!”
“Còn tiền đặt cọc nhà – 800.000 do ba mẹ tôi cho – anh cũng ‘kiếm’ được chắc?”
Anh ta sững sờ.
“Còn tiền quỹ hưu trí của tôi – 180.000, anh dùng giấy tờ giả để rút.”
“Cô… sao cô biết được?”“Tôi biết còn nhiều hơn anh tưởng.”Tôi đứng dậy, nhìn anh và mẹ chồng.
“Trần Mặc, anh ngoại tình, còn ăn cắp tiền của tôi. Cái cuộc hôn nhân này – anh nghĩ còn giữ được à?”
Mẹ chồng đột ngột lên tiếng:“Thanh Thanh, con bình tĩnh đã.”
“Bình tĩnh?” – Tôi quay sang bà – “Mẹ, mẹ biết rõ từ đầu con trai mẹ có người khác, đúng không?”
Mặt bà đỏ bừng.“Mẹ… mẹ không hiểu con đang nói gì.”
“Khu Vườn Tân Giang. Lâm Miêu Miêu. Đang mang thai 5 tháng. Mẹ không biết gì hết à?”
Bà cứng họng.“Còn cuộc gọi hôm trước – mẹ bảo ‘bên đó đừng làm ầm lên’ – là sao?”
“Cô… cô nghe lén điện thoại tôi?”“Ở trong nhà mình mà gọi là nghe lén sao?”
Bà đột ngột đứng dậy, chỉ thẳng vào tôi:
“Tô Thanh Thanh, cô đừng quá đáng! Con trai tôi đối xử với cô như thế còn chưa đủ tốt à?”
“Đủ tốt?” – Tôi cười lạnh – “Ngoại tình, nuôi bồ nhí, ăn cắp tiền, để người ta có thai – mà gọi là ‘tốt’?”
“Nó đi làm vất vả, cô không biết cảm thông à? Lúc đầu mà không phải vì nó, thì ai thèm lấy cô?”
Tôi nhìn chằm chằm vào bà.
“Mẹ nói cái gì?”
“Mẹ nói sự thật! Nhà cô điều kiện thế nào, nhà tôi điều kiện thế nào? Con trai tôi không chê cô là cô nên biết đủ!”
Trần Mặc kéo tay bà.“Mẹ, đừng nói nữa.”
“Sao lại không nói?” – mẹ chồng càng lúc càng kích động – “Cô ta có tư cách gì mà làm ầm lên? Con trai tôi ở ngoài có người thì sao?
Có thằng đàn ông nào bên ngoài mà không có chuyện? Cô ta chỉ cần ở nhà chăm con cho tốt, còn gây chuyện làm gì?”
Tôi hít sâu một hơi.“Được. Nếu mẹ đã nói như vậy, con hỏi mẹ một câu.”“Hỏi gì?”