Chương 3 - Người Vợ Mang Thai Và Bí Mật Đằng Sau
3.
Tám giờ tối, Trần Mặc về đến nhà.
Anh mở cửa bước vào, tay xách hai cái túi.”Vợ ơi, anh về rồi đây!”
Tôi ngồi trên sofa, nhìn anh ta.
Anh gầy đi một chút, nhưng trông rất phấn chấn.
Tóc mới làm kiểu khác, quần áo cũng chưa từng thấy mặc lần nào.
“Anh có mệt không?” – Tôi hỏi.
“Cũng bình thường thôi, do phải chạy tiến độ.”
Anh ngồi xuống cạnh tôi, đưa tay đặt lên bụng tôi.”Con ơi, ba về rồi nè.”
Tôi nhìn bàn tay đó, nhớ lại bàn tay đó đã ký bao giao dịch chuyển tiền.
50.000. 50.000. 50.000.
“Anh mang gì về cho em vậy?” – Tôi hỏi.
“À, suýt quên mất.” Anh ta mở túi ra, lấy ra một chiếc khăn choàng. “Anh mua ở trung tâm thương mại Thượng Hải đó, em có thích không?”
Tôi cầm lấy, nhìn qua mác giá. 899 tệ.
Anh cho Lâm Miêu Miêu 50.000 tệ mỗi tháng, còn tôi – một chiếc khăn choàng 899 tệ.
“Em thích.” – tôi nói. “Vậy là tốt rồi.” Anh cười. – “Vợ ơi, 40 ngày qua ngày nào anh cũng nhớ em.”
“Thật sao?” “Tất nhiên rồi. Bên Thượng Hải ăn uống, sinh hoạt đều không quen, vẫn là nhà mình là nhất.”
Tôi nhìn vào mắt anh. Ánh mắt rất chân thành, như thể anh đang nói thật.
Nếu tôi không biết về những giao dịch chuyển tiền. Nếu tôi không biết 180 chuyến xe Didi kia. Tôi đã tin.
Nhưng tôi biết.
“Mai đi viện, anh đi cùng em nhé?” “Tất nhiên rồi.” “Anh không phải về công ty sao?” “Anh xin nghỉ rồi, vợ sinh là chuyện lớn mà.”
Tôi gật đầu, không nói gì thêm.
Mẹ chồng bưng tô canh từ bếp ra. “Tiểu Mặc, uống canh đi, dạo này con gầy quá.” “Cảm ơn mẹ.”
Trần Mặc đón lấy, uống một ngụm. “Mẹ nấu ngon quá, đúng là cao tay.” “Còn phải nói, mẹ học nấu đấy!”
Mẹ nhìn chúng tôi, khuôn mặt toàn là nụ cười.
Một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ.
Không, bốn người. Còn đứa bé trong bụng tôi nữa.
Nhưng cái “gia đình” này – chỉ là giả dối.
Ăn xong, mẹ chồng về. Trần Mặc đi tắm.
Tôi ngồi trong phòng khách, lặng lẽ nghe tiếng nước trong phòng tắm.
Điện thoại reo. Là điện thoại của Trần Mặc, để trên bàn trà.
Màn hình sáng lên, hiện ra tin nhắn WeChat: “Chồng yêu, anh về đến nhà chưa? Nhớ anh quá.”
Tên lưu: “Bé yêu.”
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn đó, tay siết chặt.
Cửa phòng tắm mở ra. “Vợ ơi, sao chưa ngủ?”
Tôi nhanh chóng đặt điện thoại lại chỗ cũ. “Chờ anh.” “Ngoan lắm, đi ngủ nào.”
Anh nắm tay tôi, cùng nhau vào phòng ngủ.
Nằm xuống giường, anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.Tôi mở mắt, nhìn lên trần nhà.
Ngày mai là ngày dự sinh. Tôi sắp sinh con.
Nhưng cha của đứa bé, trong suốt thời gian tôi mang thai, lại ở bên người phụ nữ khác.
Tôi quay sang, nhìn gương mặt Trần Mặc khi ngủ.
Anh tưởng anh giấu giỏi lắm, đúng không? Tưởng tôi không biết gì hết, đúng không?
Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, cầm điện thoại của anh.
Mật khẩu vẫn là ngày cưới của chúng tôi.
Tôi mở WeChat, tìm đến “Bé yêu”. Tin nhắn đã xoá hết.
Nhưng lịch sử chuyển tiền thì không.Tôi mở Alipay.
“Bé yêu, tiền sinh hoạt tháng này, yêu em.” “Bé yêu, nhà sửa xong rồi, tuần sau dọn vào nhé.” “Bé yêu, nhớ em, nhớ em, nhớ em.”
Tôi lướt từng dòng, tay run bần bật.
Dòng cuối cùng là ba ngày trước: “Chồng ơi, em hình như… có thai rồi.”
Bên dưới là tin nhắn trả lời của Trần Mặc: “Thật hả? Tuyệt quá! Đợi anh về, anh sẽ cùng em đi kiểm tra.”
Tôi nhìn dòng chữ đó, nước mắt mờ cả màn hình.
Cô ta cũng có thai. Tiểu tam của anh – cũng có thai.
Tôi nằm xuống giường, cả đêm không ngủ.
4.
Hôm sau, tôi không đi bệnh viện.
Tôi nói… muốn đợi thêm.
Trần Mặc hơi bất ngờ, nhưng không phản đối. “Vậy em ở nhà nghỉ ngơi, anh ở nhà với em.”
Tôi gật đầu. “Anh đi làm đi, không phải còn việc sao?” “Không sao, vợ quan trọng hơn mà.” “Đi đi, em không sao.”