Chương 4 - Người Vợ Lý Tưởng Của Tổng Giám Đốc
Cố Thời Yến không hiểu, vì sao tôi bây giờ lại không còn gào khóc, cãi vã, mà lại “thấu tình đạt lý” đến mức khiến anh cảm thấy xa lạ?
Anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi, nhưng trong lòng ngày càng bối rối.
Như thể… chỉ cần chậm thêm một giây, sẽ mất đi một báu vật vô cùng quý giá.
Tôi không đoán nổi Cố Thời Yến đang nghĩ gì, chương trình “bạn đời hoàn hảo” cũng không nói cho tôi biết tôi nên làm gì tiếp theo.
Tôi chỉ nhìn anh, nước mắt chực rơi vì hoang mang.
Tôi rốt cuộc phải làm gì mới có thể khiến anh vui?
Giữa lúc hỗn loạn, tôi chạm vào bản thảo đơn ly hôn giấu dưới gối.
Tôi chợt tỉnh ngộ, nhất định là do tôi vẫn chưa đưa ra yêu cầu ly hôn.
Tôi chưa thật sự hoàn thành tâm nguyện của anh, chưa giúp anh đến bên người anh yêu.
Chỉ cần tôi đưa ra đơn ly hôn, Cố Thời Yến nhất định sẽ vui.
Tôi sẽ khiến anh hài lòng, tôi sẽ là người vợ hoàn mỹ và lý tưởng nhất.
Vì vậy, tôi lấy ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ trước.
Sau đó, dưới ánh mắt đầy hoảng loạn của Cố Thời Yến, tôi đưa tờ giấy ra trước mặt anh:
“Thời Yến, em hiểu rồi. Em sẽ chúc phúc cho hai người.”
“Cho nên… chúng ta ly hôn đi.”
04
Cố Thời Yến lộ vẻ kinh ngạc đến không thể tin nổi, anh lảo đảo lùi lại một bước.
Ngơ ngác nhìn tôi đang ôm chặt đơn ly hôn trong tay.
Tôi như chẳng nhận ra sự bàng hoàng trên mặt anh, lại đưa tờ đơn về phía trước thêm một chút.
“Cho dù nước hoa đó có phải do em mua hay không, thì việc cô Hứa suýt gặp chuyện là thật.”
“Em sơ suất bất cẩn như vậy, không xứng đáng giữ vị trí Cố phu nhân.”
Cố Thời Yến im lặng rất lâu, rồi mới nghiến răng quay đầu đi:
“Lùi một bước để tiến hai bước, lấy lui làm tiến—Diệp Trân Trân, bây giờ cô giỏi thủ đoạn thật đấy!”
Anh nhìn thẳng vào tôi: “Cô tưởng tôi thật sự không dám ly hôn với cô à?”
Tôi ngây thơ lắc đầu: “Thời Yến, em không hiểu anh đang nói gì cả.”
“Hiện tại cô Hứa đang mang thai con của anh, để cô ấy làm Cố phu nhân là lựa chọn tốt nhất.”
Sắc mặt Cố Thời Yến bỗng trở nên phức tạp.
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy dò xét, như đang nhìn một người xa lạ.
“Những gì em nói… là thật lòng sao?”
Tôi gật đầu thật mạnh: “Tất nhiên rồi.”
“Anh và cô Hứa tình cảm sâu đậm, em không nên chen vào giữa hai người.”
Tôi tự cho rằng lời mình vừa nói rất lý lẽ, rất hiểu chuyện, và nhất định sẽ khiến Cố Thời Yến hài lòng.
Thế nhưng, vẻ mặt anh bỗng thay đổi, cả thân hình cao lớn áp sát về phía tôi.
Anh nắm chặt lấy tay tôi, hơi thở gấp gáp phả vào mặt tôi:
“Trân Trân, anh bảo em ngoan ngoãn, nhưng không bảo em đẩy anh ra xa.”
“Bây giờ, em đang trách anh sao?”
Trách?
Tôi lại không hiểu.
Tình cảm giữa tôi và Cố Thời Yến, người rời bỏ trước là anh.
Anh từng vung tiền như nước vì Hứa Tri Ý, nâng cô ta thành tiểu hoa đán hot nhất giới giải trí.
Anh cũng từng để mặc Hứa Tri Ý khiêu khích tôi, coi sự đau khổ, phát điên của tôi là trò cười tiêu khiển.
Vô số đêm tôi nằm cô độc chờ đợi, trong khi anh và Hứa Tri Ý quấn quýt trên giường.
Ngay cả khung chat giữa tôi và Hứa Tri Ý, cũng không có lấy một dòng đối thoại.
Chỉ toàn là từng bức ảnh ám muội nối tiếp nhau, từng đoạn video ân ái không dứt.
Chính anh, từng chút từng chút, rút khỏi cuộc đời tôi.
Để tôi tận mắt chứng kiến điểm số “công lược” mà tôi đã mất năm năm xây dựng, từ 99% tụt xuống còn 1%.
Cho đến cái đêm anh và Hứa Tri Ý cùng nhau lên hot search, cô ta lại gửi đến một tấm ảnh: váy đỏ rải đầy trên sàn, áo vest vắt ngang ghế—
Và chiếc cà vạt mà buổi sáng hôm ấy, tôi đã tự tay chọn, tự tay thắt cho anh.
Điểm công lược từ 1%, chính thức về lại con số 0.
Khi đó, hệ thống đưa ra đề nghị: nếu không muốn chịu đựng nỗi đau thất bại trong việc chinh phục, có thể chọn liên kết với chương trình bạn đời hoàn hảo, trở thành người tình lý tưởng khiến Cố Thời Yến hài lòng nhất.
Tôi còn chần chừ do dự, hỏi hệ thống: “Nếu anh ấy phát hiện tôi không còn như trước thì sao?”
Câu trả lời của hệ thống, vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng lần đó còn khiến tôi cảm thấy lạnh hơn cả:
“Nếu anh ta không còn yêu cô, thì sẽ không nhận ra đâu.”
Phải rồi, Cố Thời Yến không còn yêu tôi nữa.
Người đàn ông từng tràn đầy hình bóng tôi trong mắt, đã biến mất không một dấu vết.
Tôi nhìn Cố Thời Yến, người đang tức giận đến phát run, khẽ lẩm bẩm:
“Chẳng phải đây là điều anh muốn sao?”
Trong đáy mắt Cố Thời Yến, bỗng trào lên cảm xúc mãnh liệt như cuộn sóng.
Phẫn nộ, trách móc, và có lẽ… còn có cả một chút tủi thân mà tôi chẳng thể phân biệt rõ.
Anh gắt gao nhìn tôi, mà tôi lại mang vẻ mặt vô tội ngây ngô.
Cuối cùng, anh giơ nắm đấm lên, giận dữ hét lớn:
“Diệp Trân Trân, cô giỏi lắm!”