Chương 5 - Người Vợ Không Thể Nhìn Thấy
“Chị… chị biết gì sao?”
Chị liếc nhìn ra phía sau tôi.
“Chị cũng chẳng biết chồng em cho em uống thứ gì mê hồn đến vậy, lần đầu tiên chị thấy có ba người sống chung mà còn thản nhiên như thế.
“Em có biết trong nhóm cư dân họ nói gì không? Họ bảo em còn trẻ mà như bị bỏ bùa, đến cả bà goá chồng tầng trên giờ cặp đại gia cũng chê bai em.”
“Những hôm em đi làm, chị tận mắt thấy bao nhiêu lần shipper đến, treo cái này cái kia trên tay nắm cửa nhà em, lần nào cũng là phụ nữ ra lấy.”
“Chơi bời lố lăng như thế, rồi còn đợi em về nấu cơm hầu hạ họ.”
“Em nói đi, em rốt cuộc là vì cái gì chứ, hả em?”
Một tiếng sấm như nổ tung trong đầu tôi.
“T-thứ này với thứ kia là gì?!”
Chị ngập ngừng, mở miệng rồi lại khựng lại.
“Em… em không biết sao?”
Mặt tôi trắng bệch, quay người lao trở lại.
Tôi gần như không cần suy nghĩ gì nữa.
Những thứ đó — nhất định đang ở trong phòng của Lâm Thanh Yên.
Bình thường, bọn họ chưa từng để tôi bước chân vào…
11
Màu hồng, màu tím.
Còn có rất nhiều thứ hình thù kỳ quái…
Tôi sững người tại chỗ.
Các đầu ngón tay dần dần lạnh toát.
Tôi không hiểu, suốt bao nhiêu năm nay, sao mình lại có thể bị che mắt như vậy…
Còn bọn họ, sao có thể bẩn thỉu đến mức này…
Tôi không kiềm được, nôn khan từng đợt, khóe mắt ứa ra những giọt nước không phải vì đau lòng, mà là phản xạ sinh lý.
Thậm chí tôi đã quên mình rời khỏi đó bằng cách nào.
Đến nước này rồi,
Cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Sau một ngày chạy ngược xuôi, tôi đã lấy được đơn ly hôn từ văn phòng luật sư.
Tôi định nhắn hỏi Tiêu Cảnh Thâm đang ở đâu.
Nhưng tin nhắn vừa gửi đi, tôi mới phát hiện… mình đã bị chặn rồi.
Chỉ còn lại biểu tượng dấu chấm than đỏ trên màn hình.
Tôi không muốn đi tìm anh ta nữa.
Từng gương mặt trong cái nhóm nhỏ đó, bây giờ nhìn vào chỉ khiến tôi thấy buồn nôn.
Tôi ký tên, gửi đơn ly hôn về theo địa chỉ.
Chẳng mấy chốc, điện thoại tôi đổ chuông.
Giọng Tiêu Cảnh Thâm vang lên, lạnh lùng: “Cô đã đi đâu?”
Tôi không trả lời.
Đầu bên kia là tiếng la thất thanh của Lâm Thanh Yên:
“Nước cá dưới đất anh chưa lau kìa, Cảnh Thâm, nó đông lại thành cục rồi!
“Phòng em sao lại mở cửa? Vợ anh lén vào đấy!”
Tôi nghe thấy tiếng cô ta chạy vào phòng, rồi tiếng hét càng vang to:
“Á!!! Cô ta lục tung đồ của em ra rồi!
“Anh nói cô ta đi! Sao lại như vậy chứ!
“Cô ta không hiểu thế nào là riêng tư à? Đây là phòng em đấy!”
Tiêu Cảnh Thâm tiến vào phòng.
Tiếng than vãn của Lâm Thanh Yên ngày càng rõ ràng hơn.
Anh ta hít một hơi sâu, giọng mang theo căng thẳng khó nhận ra:
“Cô vào phòng cô ấy làm gì?”
Tôi ngập ngừng một chút.
“Vào xem thử, bình thường các người giấu tôi chơi mấy trò gì.”
Giọng anh ta nghẹn lại, như không tin nổi:
“Cô nghi ngờ tôi?!”
Tôi vẫn im lặng.
Lâm Thanh Yên đã khóc nức nở:
“Chị ấy ghét em đến thế sao, trong khi em luôn nghĩ cho hai người…”
Giọng Tiêu Cảnh Thâm đầy giận dữ:
“Tư Niệm, lần này dù cô có nói gì, tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô!”
Cuộc gọi bị cúp ngang.
Tôi thử gọi lại để nhắc anh ta ký vào đơn ly hôn.
Nhưng máy báo đang bận.
Dù gọi bao nhiêu lần, vẫn không kết nối được.
Lại một lần nữa,
Tôi bị anh ta chặn số.
Tôi đặt điện thoại xuống, xé gói mì ăn liền trong khách sạn.
Ngạc nhiên thay,
Ngay cả hương vị này cũng hợp với khẩu vị tôi hơn tất cả những món ăn mà họ thích.
Ba năm qua.
Tôi đã vì họ mà uốn mình biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ.
Nhưng rõ ràng, tôi cũng là đứa con gái được ba mẹ yêu thương nâng niu mà lớn lên.
Tiêu Cảnh Thâm, rốt cuộc là dựa vào đâu mà dày vò tôi như vậy?
12
Tôi cứ nghĩ, lần này lại là một lần giận dỗi kéo dài.
Vì Tiêu Cảnh Thâm xưa nay vốn như vậy.
Chỉ cần có mâu thuẫn, anh ta nhất định phải là người chiến thắng.
Tôi đang hỏi ý kiến luật sư, xem trong tình huống này liệu có thể tiến hành ly hôn theo thủ tục pháp lý hay không.
Điện thoại đổ chuông.
Giọng Tiêu Cảnh Thâm đầy tức giận:
“Cái máy giặt chết tiệt này dùng kiểu gì?!
“Hồi đó rõ là cô cứ khăng khăng đòi mua cái hiệu này!
“Tôi không biết dùng đâu!”