Chương 18 - Người Vợ Không Danh Phận

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

19

Từ đầu đến cuối, Hà Sâm Đình không hiểu vì sao cô khóc, vì sao cô giận, vì sao cô đau khổ, và vì sao cô rời đi.

Thì ra, cả cuộc đổ vỡ và hủy hoại này, từ đầu chí cuối… chỉ một mình cô gánh chịu.

Phương Dĩ Linh vừa muốn cười, vừa muốn khóc.

Bảy năm tình cảm, vậy mà lại yêu phải một người như thế.

Chính vì từng yêu sâu đậm, nên mới càng thấy không thể tha thứ. Chính vì từng yêu, nên mới dứt khoát buông tay.

“Dĩ Linh…”

Giọng Hà Sâm Đình run rẩy, nghẹn ngào, như chứa đựng cả một trời đau khổ.

Lần đầu tiên, anh thể hiện cảm xúc yếu đuối nơi công cộng.

Cũng là lần đầu tiên sau ngần ấy năm, anh gọi cô một cách thân mật như thế.

“Chúng ta kết thúc từ lâu rồi.”

“Hà Sâm Đình, con đường này là anh tự chọn.”

Phương Dĩ Linh kéo tay Cố Dực Thần, định rời đi.

Hà Sâm Đình theo bản năng định nắm tay cô, nhưng ngay giây sau, cú đấm của Cố Dực Thần đã lao thẳng tới.

“Tên khốn họ Hà kia, tôi nhịn anh đủ lâu rồi!”

Cố Dực Thần buông tay cô ra, lao vào đánh nhau với Hà Sâm Đình.

Tiếng da thịt va chạm vang lên rợn người. Ban đầu Phương Dĩ Linh còn lo lắng, nhưng thấy Cố Dực Thần không bị lép vế, cô cũng yên tâm, không can thiệp.

Máu chảy dọc theo vết thương trên mặt hai người, nhỏ xuống đất thành một vũng đỏ đáng sợ.

Khi bảo vệ chạy tới và tách hai người ra, cuộc ẩu đả mới dừng lại.

“Sao lại nông nổi như vậy?”

Dù biết Cố Dực Thần chỉ muốn bênh vực mình, nhưng nhìn thấy vết rách dài nơi chân mày anh, máu thấm đỏ nửa bên mặt, Phương Dĩ Linh vẫn không khỏi nhíu mày, xót xa dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau máu cho anh.

Có lẽ chạm trúng vết thương, Cố Dực Thần nhăn nhó, hít một hơi lạnh.

“Đau lắm à? Ráng chịu chút, em gọi người đưa anh đến bệnh viện.”

Cố Dực Thần lắc đầu, nở nụ cười:

“Vì em mà ra tay một trận, cũng đáng.”

“Nhưng mà… anh còn phải dựa vào gương mặt này để kiếm cơm. Lỡ bị em chê không đẹp trai nữa thì sao?”

“Không biết đâu đấy, em phải chăm sóc anh cả đời luôn.”

Nhìn hai người họ thân mật qua lại, từng câu từng chữ đầy yêu thương, đôi mắt Hà Sâm Đình đỏ rực, thở dốc nặng nề, như đang cầu xin, gọi tên cô:

“Elina… còn anh thì sao… sao em không nhìn anh lấy một lần…”

Phương Dĩ Linh chẳng thèm liếc nhìn anh, chỉ lạnh nhạt nói:

“Anh Hà, chuyện hôm nay là Dực Thần quá xúc động, tôi thay anh ấy xin lỗi anh. Nếu anh cần bồi thường, cứ nói thẳng.”

Hà Sâm Đình siết chặt nắm đấm. Nhìn cô lãnh đạm như vậy, cuối cùng anh cũng hiểu — vụ nổ ở Tsim Sha Tsui hôm ấy đã thực sự phá nát trái tim cô.

Ai mà chấp nhận được việc chính mắt chứng kiến người mình yêu không chút do dự chọn người khác?

Đặt mình vào vị trí cô, giờ anh mới cảm nhận được — nhưng như thế thì sao?

Bọn họ… đã không thể quay về nữa.

“Anh biết mình sai rồi. Anh hứa sẽ dứt khoát với tất cả những người bên ngoài. Anh chưa từng yêu ai khác. Con cái… chúng ta vẫn có thể có.”

Hà Sâm Đình không hiểu vì sao họ lại đi đến bước đường này.

Rõ ràng, họ có thể có một gia đình ấm áp, một đứa con đáng yêu — chứ không phải là kết cục tan vỡ như hôm nay.

“Anh không có tư cách nhắc đến đứa con đó.” Giọng Phương Dĩ Linh lạnh đi thấy rõ.

“Nếu không phải vì anh, tôi có bị xe đâm, bị sảy thai rồi không thể sinh con nữa không?”

“Ngày tôi mất con, anh đang ở đâu? Anh lừa tôi là đang tăng ca ở công ty, nhưng thật ra là đi đón Y Đồng ở sân bay. Bao nhiêu lần tôi muốn hỏi anh — tại sao khi Y Đồng mang thai, tôi không thể sánh bằng cô ta? Mà ngay cả khi tôi cũng mang thai, tôi vẫn không bằng cô ta?”

“Sau này tôi hiểu ra rồi, không cần thiết phải cố chấp xem anh rốt cuộc yêu ai. Quan trọng là… tôi không cần nữa.”

Phương Dĩ Linh nghĩ rằng, họ từng thật sự yêu nhau. Nhưng tiếc là — không phải cùng một thời điểm.

Cô chưa từng nghi ngờ Hà Sâm Đình đã từng yêu cô, nhưng tình cảm con người luôn dễ thay đổi.

Rời đi cũng là cách khép lại mọi chuyện.

Cô không muốn hoàn toàn trở mặt với nhà họ Hà, hay với Hà Sâm Đình.

“Dĩ Linh!”

Hà Sâm Đình nhìn bóng lưng cô đang dìu Cố Dực Thần rời đi, khản giọng gọi tên cô, định đưa tay giữ lại — nhưng mắt hoa lên, cuối cùng kiệt sức ngã quỵ.

Anh chìm vào một giấc mơ dài.

Anh mơ thấy mình quay lại lễ cưới. Phương Dĩ Linh mặc váy cưới, đứng trước mặt anh, nở nụ cười rạng rỡ.

“Anh Hà Sâm Đình, anh có đồng ý lấy chị Phương Dĩ Linh làm vợ không? Dù giàu sang hay nghèo khó, sẽ mãi mãi yêu thương và đồng hành cùng cô ấy chứ?”

Anh run rẩy đeo chiếc nhẫn vào tay cô.

Lời “Anh đồng ý” vừa cất lên, nước mắt anh tuôn trào như vỡ đê.

Phải rồi, bảy năm trước, anh từng nói giữa bao người: “Cả đời này, ngoài em ra, không ai khác.”

Vậy mà bây giờ lại thành ra thế này?

Hóa ra, đến chính bản thân anh của quá khứ… anh cũng không thể đồng cảm nổi.

Tình yêu trong anh giờ đã trở nên cay đắng. Đến mức, anh bắt đầu hận.

Hận Phương Dĩ Linh từng chỉ yêu một mình anh. Giờ lại không còn yêu anh nữa.

Hận ánh trăng từng chỉ chiếu rọi một mình anh, giờ lại rực sáng cho kẻ khác.

Cũng hận vì nó đã từng chiếu rọi mình.

Khi tỉnh dậy, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lê Chỉ Tình.

“Trời ơi, anh tỉnh rồi! Chậm thôi, anh ngủ liền ba ngày đó! Anh làm em sợ chết khiếp biết không?”

Cô vội vàng rót nước, đưa tới miệng anh.

Dù gì thì cũng vì cô mà Hà Sâm Đình mới lần theo vị trí tìm đến Phương Dĩ Linh. Cố Dực Thần cũng là bạn cô giới thiệu. Giờ Hà Sâm Đình xảy ra chuyện, cô không thể trốn tránh trách nhiệm được.

Lê Chỉ Tình cảm thấy bản thân thật đáng thương. Giờ giúp ai cũng không đúng, đứng giữa mà rối loạn cả lòng.

“Cô ấy đâu?”

Giọng Hà Sâm Đình khản đặc, gần như không nghe ra nổi.

“Elina chị ấy… đi du lịch nước ngoài với Cố Dực Thần rồi.”

Ai bảo bao năm chị ấy làm nũng anh, mà anh chưa một lần đưa chị đi Thụy Sĩ?

Giờ thì hay rồi — anh không đưa, người khác đưa.

Nhưng nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của anh, Lê Chỉ Tình nuốt hết những lời muốn nói vào lòng.

“Anh à… mình về thôi.”

“Thật ra… chưa chắc chị Elina yêu thật Cố Dực Thần đâu. Có khi chỉ là chơi đùa thôi, anh đừng buồn quá.”

Tuy nói vậy, nhưng cả hai đều hiểu rất rõ: Dù Phương Dĩ Linh cuối cùng ở bên ai — thì người đó… chắc chắn không còn là Hà Sâm Đình nữa.

Phải đến giờ phút này, anh mới thực sự nhận ra: mình đã hoàn toàn, vĩnh viễn, mất cô ấy rồi.

Sau khi xuất viện, anh quay về Hồng Kông.

Hình ảnh anh bị thương cũng bị báo chí đăng tải, truyền thông còn chế giễu:

[Hà Sâm Đình tuổi già sức yếu, thua đứt trai trẻ đẹp, bị đánh bầm dập ở đại lục, thất thểu về cảng.]

Nhưng mà dù châm chọc cỡ nào, không ai dám nói trước mặt anh.

Giống như hai năm sau, anh mới biết được — Phương Dĩ Linh và Cố Dực Thần đã kết hôn ở Thụy Sĩ.

Lại một mùa đông nữa đến.

Hà Sâm Đình đứng trước bến cảng Victoria, bỗng nhớ lại lời cô từng nói ở nơi này:

“Khi tuyết ở cảng Victoria rơi hết, chúng ta sẽ chia xa.”

Nhưng cảng Victoria… chưa từng có tuyết.

Vậy… có phải là họ chưa từng bên nhau?

Hay là — chưa từng rời xa?

Hà Sâm Đình không thể hiểu được.

(Toàn văn hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)