Chương 13 - Người Vợ Hào Môn Trong Cuộc Chiến Tử Thần

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cho đến khi Tô Thanh Hà xuất hiện.

Cô ta giống như một chiếc gai vô hình,ghim giữa tôi và Lục Cảnh Diễn,nhắc tôi rằng,tất cả dịu dàng và kiên nhẫn của anh đều chỉ dành riêng cho một cái tên.

Và cái tên đó,không phải là Thẩm Vãn Ninh.

Cuối giấc mơ,Lục Cảnh Diễn ôm tôi,vừa khóc vừa lặp đi lặp lại bên tai tôi rằng “Anh xin lỗi”.

Nước mắt anh rơi trên mặt tôi,nóng rát.

Tôi choàng tỉnh,dồn dập thở dốc.

Trước mắt là trần nhà trắng toát của bệnh viện.

Và gương mặt gầy guộc,mắt đầy tơ máu của Lục Cảnh Diễn.

Anh gầy đi rất nhiều,toàn thân như già đi mười tuổi chỉ trong mấy ngày.

Thấy tôi tỉnh lại,ánh mắt anh lập tức bừng lên vui mừng.

“Vãn Ninh! Em tỉnh rồi!”

Anh nhào tới,nắm chặt tay tôi,như sợ tôi lại biến mất.

“Em hù anh chết mất…” Anh áp tay tôi lên mặt mình,giọng nghẹn ngào như đứa trẻ,“Bác sĩ nói em suy đa tạng… anh tưởng… tưởng mình không còn cơ hội gặp lại em nữa…”

Nhìn dáng vẻ này của anh,tôi bất giác thấy trong lòng có cảm xúc phức tạp. Người đàn ông từng kiêu ngạo vô song,trước mặt tôi giờ lại thất thố đến vậy.

Trong một khoảnh khắc,tôi suýt nữa đã mềm lòng.

Suýt nữa đã giơ tay vuốt lên nếp nhăn giữa mày anh,nói với anh rằng tôi không sao,nói rằng chúng tôi có thể bắt đầu lại.

Nhưng ngay sau đó,nỗi đau đớn ùa về như thủy triều.

Anh từng vì Tô Thanh Hà mà cúp điện thoại khi tôi đang cầu cứu.

Anh từng lạnh lùng xóa sạch ảnh chụp chung của chúng tôi.

Anh từng đứng trong nghĩa trang,cảnh cáo tôi đừng lôi Tô Thanh Hà vào.

Những lời nói lạnh lẽo,những ánh mắt vô tình,đã dập tắt hoàn toàn tia hy vọng vừa mới nhen lên trong tôi.

Tôi không rút tay về,chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Nhìn người đàn ông từng cao cao tại thượng,giờ lộ ra bộ dạng yếu đuối trước mặt tôi.

“Lục Cảnh Diễn,” tôi cất giọng,vì lâu không nói nên khàn khàn,“Anh đang diễn cho ai xem vậy?”

Anh sững người,ngước mắt nhìn tôi.

“Vãn Ninh… anh không diễn…” Giọng anh run rẩy.

“Thật sao?” Tôi nhếch môi,“Anh biết sự thật rồi,biết mình bị lừa,nên chạy đến tìm tôi để xin an ủi?”

“Hay vì biết tôi cũng là nạn nhân trong màn kịch đó,nên nghĩ chúng ta có thể đồng cảm,rồi ôm nhau mà khóc?”

Mỗi lời tôi nói,anh đều tái mặt thêm một phần.

“Tôi nói cho anh biết,không đời nào.”

Tôi rút tay mình lại.

“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

“Cũng sẽ không bao giờ,yêu anh nữa.”

“Không…” Anh lắc đầu,như muốn phủ nhận lời tôi,cũng như phủ nhận ba năm hoang đường của chính mình,“Vãn Ninh,em không thể… không thể đối xử với anh như vậy…”

Anh lại nắm lấy tay tôi,nhưng lần này tôi không phản kháng.

“Anh biết mình sai rồi,anh thật sự biết sai rồi…” Giọng anh nghẹn lại,nước mắt bắt đầu lăn tròn,“Em cho anh thêm một cơ hội được không? Chỉ một lần thôi… anh có thể làm mọi thứ vì em,anh có thể đuổi sạch Tô Thanh Hà khỏi cuộc đời mình,anh có thể…”

Người đàn ông từng kiêu hãnh đó,giờ phút này thấp hèn như bụi đất.

Anh khóc như đứa trẻ,nước mắt rơi từng giọt nóng hổi lên mu bàn tay tôi,giống hệt trong giấc mơ kia.

Nếu là trước đây,tôi sẽ đau lòng đến tột độ.

Tôi sẽ ôm anh,nói với anh không sao,nói chúng tôi có thể bắt đầu lại.

Nhưng bây giờ,trái tim tôi đã chết.

Chết vào cái đêm mùa đông anh cúp máy khi tôi gọi cầu cứu hai mươi bảy cuộc,chỉ vì cái chân đau của Tô Thanh Hà.

Chết vào buổi chiều anh thản nhiên xóa một ngàn tám trăm tấm ảnh,chỉ nói một câu “đều đã qua rồi”.

Chết vào ngày anh cảnh cáo tôi “đừng lôi cô ấy vào”,ngay tại nghĩa trang.

Tôi bình tĩnh nhìn anh,để mặc anh sụp đổ.

“Lục Cảnh Diễn,” tôi chậm rãi mở miệng,“Anh biết điều nực cười nhất ở anh là gì không?”

Anh nhìn tôi,mơ hồ.

“Là anh chưa từng yêu tôi,vậy mà khi tôi quyết định không yêu anh nữa,anh lại hoảng loạn.”

“Anh chỉ không cam tâm.”

“Không cam tâm vì một con rối mà anh chưa từng để vào mắt,lại dám chủ động thoát khỏi tay anh.”

Lời tôi,nặng nề như từng mũi dao.

Anh buông tay tôi,lảo đảo lùi lại hai bước.

“Không phải… không phải như vậy…” Anh yếu ớt phản bác,giọng ngày càng nhỏ.

Tôi không muốn nói thêm với anh câu nào,chỉ nhắm mắt,quay đầu đi.

Thế giới của tôi,không còn chỗ cho anh nữa.

21

Từ hôm đó, Lục Cảnh Diễn liền trở thành khách quen trong phòng bệnh của tôi.

Không, phải nói là cư dân thường trú.

Anh ta dọn đến một chiếc giường gấp, đặt ngay bên cạnh giường bệnh của tôi.

Ban ngày, anh ta ngồi trên ghế, im lặng nhìn tôi.

Tôi ăn cơm, anh ta nhìn. Tôi truyền dịch, anh ta nhìn. Tôi ngủ, anh ta vẫn nhìn.

Ánh mắt ấy, nặng như xiềng xích, khiến tôi nghẹt thở.

Anh ta không còn cố nói chuyện với tôi, cũng không đụng vào tôi nữa.

Chỉ dùng cách hành hạ bản thân đến gần như điên dại để canh giữ tôi.

Anh ta học cách gọt táo cho tôi, nhưng vì tâm trí rối loạn, không ít lần tự cứa đứt tay đến chảy máu ròng ròng.

Anh ta học cách nấu cháo, nhưng làm loạn cả bếp bệnh viện, cuối cùng bưng lên một bát cháo sống chưa chín.

Tôi không động một miếng.

Tôi bảo Cố Ngôn Thâm đuổi anh ta ra ngoài, nhưng bệnh viện này là sản nghiệp nhà họ Lục, vệ sĩ của Cố Ngôn Thâm căn bản không vào được tầng này.

Tôi thử tuyệt thực để phản đối, nhưng Lục Cảnh Diễn sẽ gọi bác sĩ đến ngay, chuẩn bị đặt ống dẫn thức ăn qua mũi cho tôi.

Anh ta mắt đỏ hoe, dùng ánh mắt cố chấp đến gần như điên loạn nhìn tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)