Chương 8 - Người Vợ Giấu Kín

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tiêu Niệm bị quát ngẩn người, mím môi uất ức.

Lôi ra một tờ giấy nháp nhàu nát từ sau lưng.

“Là cái này.”

Trên tờ giấy vẽ sơ đồ tháo rời súng ngắn kiểu 54, từng bộ phận được chú thích rõ ràng.

Đúng là nét chữ của cô.

Thẩm Thích sững sờ, đưa tay định giật lại.

Cô nhớ rồi.

Là lúc mới đến căn cứ, mất ngủ nên vẽ bừa cho khuây khỏa.

Quan trọng là mặt sau tờ giấy đó…

Là kín đặc tên người đàn ông ấy.

Đó là bằng chứng duy nhất.

“Con cho ai xem rồi?”

Giọng run rẩy.

“Chưa cho ai hết.” — Tiêu Niệm lắc đầu. “Chỉ có chú mặt đen, thấy con vẽ trên cát thì tới chỉ thôi.”

Dây thần kinh căng như dây đàn của Thẩm Thích cuối cùng cũng buông lỏng.

Cả người như rút cạn sức lực.

May quá, chỉ là trùng hợp.

Tựa vào bàn, cô thở dài một hơi.

“Sau này không được học mấy thứ tào lao với người lạ nữa…”

Chưa nói hết câu.

Sau lưng vang lên một giọng nói.

Thấp, khàn, thô ráp như giấy nhám cào qua.

“Kỹ sư trưởng Lâm cảm thấy sơ đồ này tào lao chỗ nào?”

“Là do sai kiểu súng à?”

“Vậy… tôi sửa lại nhé?”

13

Đêm tối như hũ nút.

Tiêu Tranh trở về phòng, khóa trái cửa.

Cửa gỗ ngăn được gió cát, nhưng không ngăn được hình ảnh gương mặt lạnh nhạt kia trong đầu.

Lâm Thích.

Kỹ sư trưởng Lâm.

Ánh mắt cô nhìn anh, như nhìn một người xa lạ.

Lạnh hơn cả hận — là thờ ơ.

Tim như bị một bàn tay dơ bẩn bóp chặt, vặn một cái thật mạnh.

m ỉ đau.

Anh lôi từ gầm giường ra một hộp sắt khóa kín.

Mở ra.

Bên trong là vài tờ giấy nháp từng bị bùn nhão ngâm qua sau đó được anh cẩn thận hong khô.

Là anh mò trong lớp bùn sau trận lũ mà tìm được.

Giấy toàn công thức loằng ngoằng như thiên thư.

Dưới cùng, đè một bức thư ố vàng.

Năm năm qua ngày nào anh cũng nhìn một lần, nhưng không dám mở.

Sợ.

Sợ đó là nguyền rủa, là oán hận, là bản án trừng phạt khiến anh không bao giờ được siêu thoát.

Nhưng đêm nay, anh phải đọc.

Tay run rẩy, xé phong bì.

Nét chữ thanh thoát, cứng cáp như xuyên giấy mà thấu.

“Gửi Tiêu Tranh.”

“Lúc anh đọc được thư này, chắc tôi đã rữa nát dưới bùn rồi.”

Câu đầu tiên khiến anh nghẹn thở.

Suýt nữa ném lá thư đi, nhưng tay cứng đờ không nhúc nhích.

“Đừng tìm tôi, cũng đừng đợi. Quan tài đã đóng nắp, không cần thiết nữa.”

Ngọn nến lắc lư, chiếu lên gương mặt trắng bệch của anh.

Trước mắt là bóng hình cô trong khu gia thuộc ngày ấy.

Cúi đầu dưới ánh đèn tù mù, khâu lại chiếc áo rách của anh.

Chỉ vì muốn tiết kiệm tiền mua áo mới.

Kim chích vào tay, máu rịn ra, cô chỉ đưa miệng ngậm rồi tiếp tục khâu.

Không một tiếng than đau.

Lúc đó anh nghĩ — cô vốn sinh ra là để sống như thế.

Ngoan ngoãn, cứng cỏi, như cỏ dại ven đường, có chút mưa là sống được.

Anh đã sai.

Sai đến mức không thể tha thứ.

Ánh mắt rơi trở lại trên trang thư.

“Tôi vốn định một mình ra đi, nhưng trong bụng lại có một sinh linh nhỏ bé không chịu buông tha. Đây là món nợ ông trời để lại, cũng là tài sản cuối cùng của tôi.”

“Có đứa bé, biết đâu trên đường xuống Hoàng Tuyền lại có chút hơi ấm.”

Đồng tử co rút đột ngột.

Đứa trẻ.

Đứa trẻ tên là Tiêu Niệm ấy…

Thật sự là máu mủ của anh.

“Chiếc nhẫn hồng ngọc mẹ anh để lại chắc không rẻ đâu nhỉ? Tôi chỉ dám lén nhìn lúc anh ngủ. Tôi nghĩ, tay tôi giặt đồ đến sần sùi thế này, đeo vào chắc cũng hạ giá trị mất.”

“Nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu có một ngày anh tự tay đeo cho tôi, thì sẽ rực rỡ biết mấy.”

Nét chữ bắt đầu nhòe đi.

Một giọt lệ nóng hổi rơi xuống giấy, loang thành một vệt mực mờ.

“Tôi từng nghĩ, chỉ cần nhẫn nhịn, thì mọi thứ sẽ qua Bây giờ mới biết, giữa chúng ta là cả một dải ngân hà.”

“Thế giới của tôi, anh không hiểu — cũng chẳng buồn hiểu.”

“Cũng tốt thôi.”

“Tiêu Tranh, buông tha cho tôi, cũng buông tha cho chính anh.”

Tờ thư nhẹ tênh, nhưng nặng như đè lên tay.

Như thể thấy cô đứng trong dòng nước lũ, mỉm cười nhìn anh, rồi từng chút từng chút bị bùn lầy nuốt chửng.

Nụ cười đó, là ác mộng khiến anh suốt năm năm qua liên tục bừng tỉnh giữa đêm.

Đọc đến câu cuối.

“Nếu là con trai, hãy đặt tên là ‘Niệm Niệm’. Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi âm. Nhưng cả đời tôi, toàn là hồi âm rỗng.”

“Tiêu Tranh, tạm biệt.”

Tờ giấy rơi khỏi tay.

Tiêu Tranh dùng tay bịt miệng, cổ họng bật ra một tiếng nức nghẹn nát vụn.

Thân hình cao lớn co rút lại.

Như một con sói cô độc bị đánh gãy cột sống.

Nỗi đau dồn nén suốt năm năm, cuối cùng cũng vỡ òa trong đêm khuya ở vùng Gobi hoang vắng.

14

Cơn bão cát cuồn cuộn kéo đến.

Toàn bộ căn cứ phát cảnh báo cấp cao nhất.

Tất cả đều được sơ tán xuống hầm trú ẩn dưới lòng đất.

Không khí ngột ngạt, toàn là mùi đất khô trộn lẫn mùi hoang dại.

Tiêu Niệm khẽ kéo áo Thẩm Thích.

“Má… má thật sự chưa từng nghĩ sẽ tha thứ cho ông ấy à?”

Giọng thằng bé không to, nhưng giữa tiếng ồn ong ong trong hầm trú ẩn, lại vang lên rõ ràng đến rợn người.

Lưng Thẩm Thích khựng lại.

Cúi mắt.

“Niệm Niệm, ba con đã chết rồi.”

“Xạo.”

Tiêu Niệm chỉ thẳng tay về phía không xa, nơi một người đàn ông đang để quân y xử lý vết thương trên vai.

“Má nói ba chết vì lũ, vì cứu người.”

“Má còn nói, ba là anh hùng, đã hóa thành ngôi sao.”

“Rốt cuộc phiên bản nào là thật?”

Cổ họng Thẩm Thích nghẹn ứ.

Cô khụy xuống, muốn ôm con trai, nhưng lại bị nó né tránh.

“Niệm Niệm, năm đó nếu má không đi, thì giờ con chỉ là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ thôi.”

Giọng run run.

Tiêu Niệm im lặng.

Phía bên kia, Tiêu Tranh nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.

Vết thương trên trán được băng sơ, máu vẫn còn thấm ra.

Thẩm Thích vượt qua con trai, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh.

“Gì thế, Đại đội trưởng Tiêu không định giải thích cho con trai mình biết năm xưa đã vì Trần Vân mà quẳng vợ con xuống nước à?”

Ánh mắt Tiêu Tranh lảng tránh.

Anh không muốn trước mặt con trai mà lật lại vết thương lở loét thối rữa kia.

“Tôi…”

“Ông là đồ phản bội.”

Tiêu Niệm nói thay anh.

Giọng trẻ con vang lên thanh thoát, không hằn học — mà chỉ có sự phán xét rợn người.

Tim Tiêu Tranh như bị kim châm một nhát.

Anh vội vàng thanh minh: “Giữa tôi và Trần Vân… chưa từng có quan hệ nam nữ.”

“Nhưng con nghe nói, cuối cùng cô ta bị ông đẩy ra tòa án quân sự.” — Tiêu Niệm truy hỏi.

“Chuyện người lớn, con nít đừng xía vào!” — Tiêu Tranh gắt lên, rồi lại lập tức hạ giọng.

Đó là vết nhơ ngu xuẩn nhất đời anh.

Bị một người đàn bà lợi dụng tình đồng đội, dắt mũi xoay vòng, suýt chút nữa mất luôn vợ con.

Anh chủ động xin đến vùng Gobi khắc nghiệt này, không chỉ vì muốn chuộc tội, mà còn vì từng nghe nói người phụ nữ khiến anh ân hận đến mức muốn đập đầu kia — có thể đang ở đây.

Tiêu Niệm thở dài.

Như một ông cụ non.

“Má, người khơi lại chuyện cũ là má đó.”

Nói rồi, chui vào túi ngủ trong góc, trùm kín đầu.

“Buồn ngủ rồi.”

Trong hầm trú ẩn, tiếng người rối loạn.

Tiêu Tranh bước hai bước, đứng trước mặt Thẩm Thích.

“Ngày đó, là Trần Vân lợi dụng cái chết của chồng mình để…”

Lời giải thích nghe thật nhợt nhạt.

“Là tôi hồ đồ.”

“Anh hùng cứu mỹ nhân, yêu thương quảng đại.” — Thẩm Thích cười nhạt, mắt không chút nhiệt.

“Tôi chỉ là dân đen, đâu dám lắm lời.”

“Lòng tin của tôi, đã bị chính anh bóp chết trong trận lũ năm ấy rồi.”

“Cô…”

Tiêu Tranh bị đâm trúng chỗ đau, đỏ mặt tía tai.

Nhưng nhìn gương mặt lạnh như băng đó, cơn giận lại như quả bóng xì hơi.

Anh ôm lấy lưng — chỗ vừa bị khung sắt đổ đè trúng, nóng rát bỏng da.

“Lưng tôi bị bỏng, với không tới, cô bôi thuốc giúp tôi chút được không?”

Giọng hạ xuống, mang theo chút mong cầu giảng hòa.

Thẩm Thích nhìn anh bằng ánh mắt lạnh băng.

“Khổ nhục kế?”

“Năm năm trước có thể hiệu quả. Bây giờ á, khỏi đi.”

“Tiêu Tranh, trò gương vỡ lại lành, tôi không có hứng diễn.”

Tiêu Tranh lảo đảo một chút.

Ánh sáng trong mắt vụt tắt.

Anh giơ tay định nắm cổ tay cô, nhưng lại không dám dùng lực.

“Thích Thích, anh thề, sau này chuyện gì cũng nghe lời em.”

Thẩm Thích hất tay ra.

Dứt khoát.

Tiêu Tranh nhìn lòng bàn tay trống rỗng, yết hầu chuyển động, giọng khàn đặc như nuốt phải cát.

“Rốt cuộc phải thế nào… em mới chịu theo anh về?”

“Nếu lần này em không đi, em thật sự không sợ cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa sao?”

Thẩm Thích bật cười.

Nụ cười khiến Tiêu Tranh rợn cả sống lưng.

“Không gặp mới tốt.”

“Tốt nhất là cả đời này, kiếp sau nữa, cũng đừng gặp.”

15

Đuôi tên lửa thiêu rụi bóng đêm cuối cùng của vùng Gobi.

Đường chân trời dần sáng, ánh trắng nhợt như bụng cá.

Tiếng nổ khổng lồ vẫn còn văng vẳng trong màng nhĩ, rung đến tê dại.

Thành công rồi.

Không khí tràn ngập mùi cháy khét, quyện với cái lạnh buổi sớm.

Nhiệm vụ kết thúc.

Cũng là lúc chia ly.

Chiếc jeep của Tiêu Tranh đậu cách đó không xa.

Anh không lên xe, đứng đó như một cái cọc gỗ.

“Về Tây Nam với anh đi, Thích Thích.”

Giọng nói bị gió cuốn đi, bay bổng, mơ hồ.

“Chúng ta về nhà.”

Về nhà.

Thẩm Thích nhìn xuyên qua anh, dõi mắt về dãy núi xa xa.

Năm năm trước, chiếc “Cầu Tam Sinh” trong đại viện quân khu Tây Nam từng được ca tụng đến huyền thoại, cô cũng đã từng bước qua.

Khi đó cứ ngỡ đó là nhà.

Mãi sau này mới hiểu, đó chỉ là một trò cười chưa bị dòng lũ cuốn trôi.

Nhà — sớm đã không còn.

“Đại đội trưởng Tiêu.”

Giọng cô bình thản.

“Nhà của tôi là ở vùng Gobi này, nằm trên những bản vẽ của viện nghiên cứu, và trong chiếc Đông Phong vừa bay lên trời khi nãy.”

Ngừng một nhịp.

Cô bổ sung thêm:

“Chỉ duy nhất — không nằm ở Tây Nam của anh.”

Mỗi chữ như một cây đinh đóng xuống.

Tiêu Tranh chấn động toàn thân.

Những binh sĩ xung quanh đang rút lui vội vã, nhưng ai cũng không kìm được mà liếc về phía họ.

Giữa bao ánh mắt.

Người đàn ông cứng rắn, máu chảy không rơi lệ ấy — mắt đã đỏ hoe.

Anh nhìn cô chằm chằm, yết hầu chuyển động dữ dội, nhưng chẳng thể thốt nổi một lời.

Một giọt lệ nóng hổi, không hề báo trước, rơi thẳng xuống cát.

Tan biến không dấu vết.

Anh khóc rồi.

Thẩm Thích sững người trong chốc lát.

Ngay sau đó, giọt thứ hai, thứ ba rơi xuống.

Vai bắt đầu run rẩy, tiếng nức nghẹn bị kìm nén phát ra từ tận sâu trong cổ họng.

“Thích Thích…”

Anh nức nở.

Như một con chó hoang bị cả thế giới vứt bỏ.

“Đừng bỏ rơi anh…”

Không khí như ngưng đọng.

Nhìn dáng vẻ thê thảm ấy của anh, tảng băng trong lòng Thẩm Thích — đã đóng suốt năm năm — rạn ra một vết nứt nhỏ.

Cô bỗng bật cười.

“Tiêu Tranh, dáng vẻ anh khóc… xấu thật đấy.”

Giọng mang theo chút giễu cợt, thổi tan bầu không khí bi thương đến nghẹt thở.

Tiêu Tranh ngẩng đầu, mặt mũi ướt đẫm nước mắt.

Nhưng trong mắt lại ánh lên một tia sáng rực, như bám được cọng rơm cứu mạng.

Anh vụng về dùng mu bàn tay thô ráp lau mặt, khóe môi giật giật tự giễu.

“Ừ, anh xấu.”

“Không những xấu, mà đầu óc còn từng úng nước nữa.”

Anh nhìn cô chằm chằm.

“Anh luôn nghĩ, những gì mình nhìn thấy, mình tin là đúng, thì nó chính là cả thế giới.”

“Anh cứ tưởng em là dây leo bám vào anh mà sống… nhưng không biết rằng, em vốn là một ngọn núi.”

“Thích Thích, anh biết sai rồi… thật sự biết sai rồi.”

Anh nhích lại một bước, ánh mắt van nài.

“Vậy… sau khi nghỉ hưu…”

Anh muốn nói, mình sẽ dắt cô đi qua cầu Tam Sinh lần nữa.

Lại muốn nói, sẽ đến một nơi không ai quen biết, bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng đến cuối cùng, tất cả hóa thành một câu hỏi nhỏ bé nhất, hèn mọn nhất:

“Liệu anh còn có thể… được gặp lại em không?”

Một người đàn ông to lớn như thế, giờ lại cúi gập lưng, như đang chờ phán quyết cuối cùng.

Thẩm Thích không trả lời.

Cô từ tốn quay lưng, không nhìn anh nữa.

Trên bầu trời, quỹ đạo trắng xóa xé toạc không trung, như một thanh kiếm sắc nhọn, lao về phía mục tiêu của nó.

Đó là đức tin của cô, là nơi cô thuộc về.

Cô nhắm mắt lại.

Còn có thể gặp lại không?

Sau khi nghỉ hưu à?

Xa quá rồi, chẳng nhìn rõ nổi.

Cô chỉ biết, nửa đời sau của mình đã trao cho vùng Gobi này, trao cho bầu trời sao trên đầu.

Còn anh…Thật ra, em cũng không biết nữa đâu.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)