Chương 6 - Người Vợ Giấu Kín
Đã muốn làm anh hùng cứu thế, vậy thì tôi để anh hoàn thành trọn vẹn vai diễn vĩ đại ấy.
Khi anh chuẩn bị nhảy xuống nước quay lại đón tôi…
Tôi ôm chặt chiếc hộp sắt trong lòng, xoay người.
Lao thẳng xuống dòng nước.
Nước bùn lạnh ngắt tràn vào mũi, vào miệng, cảm giác ngạt thở ập đến như muốn nhấn chìm tất cả.
Thứ âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy — là tiếng hét lệch giọng của anh:
“A Thích!”
Thôi vậy.
Nước đục này, còn sạch sẽ hơn lòng người.
9
Một con sóng lớn đập mạnh vào người tôi.
Lưng va vào một gốc cây to, đau thấu xương.
Cả cơ thể như tan rã.
Tôi ho sặc sụa, miệng toàn bùn cát, tay chân quờ quạng bám lên được chút gì đó, toàn là bùn lầy trơn trượt, như thể mạng sống này cũng không thể nắm chắc.
Mưa vẫn trút.
Lạnh đến mức từng khe xương cũng như đóng băng.
Bốn phía chẳng có ai, chỉ còn tiếng gió và âm thanh ầm ầm của dòng sông cuốn trôi mọi thứ.
Về ư?
Về đâu?
Cái nơi gọi là nhà ấy, đến mái che mưa còn chẳng còn.
Tôi mò mẫm trong bóng tối, bước thấp bước cao không biết bao lâu, cuối cùng ngồi bệt dưới một gốc cây lạ.
Trong đầu lặp đi lặp lại khoảnh khắc Tiêu Tranh buông tay.
Dứt khoát. Gọn gàng.
Anh nói, tôi mạng lớn.
Anh nói, tôi gắng thêm chút.
Đó không phải lời thương lượng.
Mà là một bản án.
Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh Trần Vân rúc trong lòng anh.
Yếu ớt, đáng thương — như một món đồ sứ cần được nâng niu.
Còn tôi…
Tôi là cái cây cong vẹo bị sét đánh vẫn phải đứng thẳng.
Nhưng anh quên mất.
Dù vỏ cây có cứng đến đâu, bên trong cũng là thịt.
Ba năm qua tôi sống trong đại viện như người vô hình.
Người ta nói tôi là ăn mày mà Tiêu đoàn trưởng nhặt về từ quê, không đủ tư cách xuất hiện trước mặt người khác.
Tiêu Tranh nghe thấy — chưa từng giải thích.
Với anh, tôi vốn dĩ là thế, và chỉ có thể là thế.
Gió thổi tới, mang theo tiếng người gọi mơ hồ — như thể có ai đang tìm tôi.
Tôi khẽ nhếch môi.
Tìm tôi về làm gì?
Tiếp tục sống như một con dâu câm chỉ biết nấu ăn, không biết chữ?
Thẩm Thích không ngu.
Ba năm cam chịu, tôi chịu đủ rồi.
“Gánh nặng.”
Từ đó bất chợt bật lên trong đầu.
Năm đó nhà cha mẹ tôi cháy, tôi bị đẩy sang sống nhờ họ hàng, chính người thím đã thốt ra câu đó.
Đầu đau như búa bổ.
Như thể có thứ gì sắp nổ tung trong đầu.
Mưa xối xả dội lên đầu, xối sạch lớp bụi ký ức, những hình ảnh bị chôn vùi dần hiện lên rõ ràng.
Tôi không tên là Thẩm Thích.
Tôi tên là Lâm Thích.
Ba mẹ tôi là nhà khoa học hạt nhân, vụ cháy kho tư liệu đã biến họ thành người mất tích.
Còn tôi thì trở thành con gái của thành phần “ngũ hắc” không rõ lai lịch.
Khi đó, ánh mắt của những người xung quanh như những con dao sắc lịm.
Tiêu Tranh đưa tôi ra khỏi đó.
Tôi tưởng rằng đó là ánh sáng.
Hóa ra anh chỉ kéo tôi từ một cái bùn lầy này sang một cái lồng son khác đẹp đẽ hơn.
Anh đốt sách của tôi, nói con gái đọc mấy thứ đó sẽ sinh lòng hoang dại.
Anh xé tài liệu ôn thi của tôi, nói tôi không giữ đạo làm vợ.
Anh muốn tôi làm dây leo quấn lấy anh, rời khỏi anh là phải chết.
“Bộp!”
Tôi đập đầu vào thân cây.
Đau.
Nhưng cơn đau ấy khiến tôi tỉnh táo.
Trong đầu chợt hiện ra hàng loạt công thức dẫn sóng radar phức tạp — rõ ràng như khắc vào võng mạc.
Tôi ôm chặt chiếc hộp sắt trong lòng.
Bên trong là những buổi tối tôi trốn trong bếp, dưới ánh đèn leo lét, cắm cúi viết công thức lên báo cũ.
Là bằng chứng cho một thiên tài vật lý thiên văn bị chà đạp như kẻ mù chữ.
Thật nực cười.
Thật mỉa mai.
Tôi không cần dựa vào bất kỳ ai.
Tôi vốn dĩ là một ngọn núi.
Phía xa trên mặt sông có ánh sáng — đèn pin lấp lóe.
Đội cứu hộ vẫn đang tìm kiếm.
Xem tình hình thì có lẽ Tiêu Tranh đã đưa người đến nơi an toàn.
Giờ quay lại, là để giữ lời?
Hay là vì cắn rứt chút lương tâm?
Không quan trọng nữa.
Tôi giơ tay lên.
Gỡ chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Cấn tay.
Rồi tôi lục trong túi áo ướt sũng, lấy ra một phong thư.
Giấy thư bị nước làm nhàu nát.
Là bức thư tuyệt giao tôi đã viết từ lâu, nhưng chưa từng gửi.
Chiếc nhẫn.
Lá thư.
Tôi nhét tất cả vào hốc cây trước mặt.
Chôn xuống.
Chôn cả người phụ nữ tên Thẩm Thích cùng một chỗ.
Chân trời bắt đầu ửng sáng.
Phía xa, một hàng đèn pha rọi thành luồng, di chuyển đều dọc theo bờ sông hướng về hạ lưu.
Ánh sáng rất mạnh, chói mắt.
Tim tôi đập dồn dập.
Đó không phải là đội cứu hộ thông thường.
Đó là người đến đón tôi.
Một con đường mới, đang chờ tôi phía trước.
10
Trời vừa hửng.
Bờ sông sau trận lũ là một mảnh hoang tàn.
Chỉ còn tiếng nứt rạn của lớp bùn khô.
Tiêu Tranh hất văng cánh tay vệ binh, bước xiêu vẹo qua lớp bùn lầy, lao về phía gốc cây hoè già trơ trọi.
Đó là nơi duy nhất Thẩm Thích từng nói là cô thích.
Cô nói nơi đó yên tĩnh.
Lúc ấy, anh chỉ thấy cô quá kiểu cách — một con bé nhà quê thì biết gì mà bày đặt thanh tao?
Giờ đây, cái cây ấy lại là tọa độ cuối cùng.
Bùn lút đến mắt cá.
Anh chẳng quan tâm.
Mắt chỉ nhìn chằm chằm vào gốc cây kia.
Cuối cùng cũng đến nơi.
Dưới gốc cây không có ai.
Chỉ còn một loạt dấu chân lộn xộn, hòa với vết bùn, kéo dài đến tận nơi không nhìn thấy được.
Cô từng ở đây.
Lòng Tiêu Tranh trầm xuống, chút hy vọng được chống đỡ bằng sự điên cuồng phút chốc bị rút sạch.
Anh đứng chết trân tại chỗ.
Ánh mắt quét từng vết nứt trên thân cây, như radar tìm mục tiêu.
Một hốc cây đen ngòm bất ngờ lọt vào tầm mắt.
Anh gần như nhào tới, đầu ngón tay run rẩy thọc vào bên trong.
Chạm vào thứ gì đó ướt sũng, mềm oặt.
Còn có một chiếc vòng tròn lạnh buốt.