Chương 3 - Người Vợ Đã Khuất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi leo lên giường, nằm xuống bên cạnh, ôm con bé vào lòng.

Nhưng mãi vẫn không chạm được.

Làm ma thật là phiền phức.

Tôi phải hỏi Diêm Vương xem có cách nào không, dù chỉ là chạm vào một cái cũng được.

Chỉ cần dùng tiền là xong chuyện.

Những năm qua Thẩm Tịch Châu và cha mẹ hai bên đã đốt cho tôi không ít tiền.

Dựa vào số tiền đó, tôi rủ rê mấy chị em phú bà khác, cùng nhau đầu tư bất động sản dưới âm phủ.

Giờ tôi đã là nữ đại gia số một ở âm giới rồi.

Lần này được lên trần gian mấy ngày liền là nhờ tôi tích đủ ba năm âm đức, lại bỏ ra một khoản lớn mới mua được cơ hội này.

Chỉ để trước khi đầu thai, được nhìn họ một lần cuối.

Tôi không nấn ná quá lâu bên cạnh Bối Bối.

Ma khí quá nặng sẽ không tốt cho con bé.

Thế là tôi nhẹ nhàng… à không, đường hoàng chính chính bay vào phòng tắm.

Thẩm Tịch Châu đang tắm.

Hơi nước mờ mịt, dòng nước trượt qua từng đường nét cơ bắp trên người anh, khiến cả làn da như ánh lên màu hồng nhàn nhạt.

Ba năm không gặp, thân hình này vẫn hấp dẫn như xưa.

Tôi… nuốt nước bọt một cái, ngắm từ sau lưng, lại vòng ra nhìn nghiêng, cuối cùng mặt đối mặt mà nhìn thẳng luôn.

Thẩm Tịch Châu chống tay lên tường, vuốt mái tóc ướt sũng trước trán.

“Hứa Mạt, em chết sớm như vậy, ‘Bách chiêu trong phòng tắm’ còn chưa thử hết đấy.”

Anh bật cười, nhìn chằm chằm về phía tôi, như thể thật sự đang nói chuyện với tôi vậy.

Tôi đỏ bừng cả mặt.

Lập tức bật lại:

“Đồ khốn! Tôi chết ba năm rồi đấy, anh không thể có chút tiết tháo à?! Tôi hỏi anh là có thể không?!”

Chửi xong liền quay đầu bay ra khỏi phòng tắm — cái này không thể nhìn thêm được nữa.

Nghĩ lại mấy lần lăn giường với Thẩm Tịch Châu hồi còn sống…

Hai đứa chưa bao giờ chịu nhường nhịn nhau.

Anh ép tôi gọi “anh trai”.

Tôi cắn anh bắt gọi “chị gái”.

Chỉ vì tranh một tiếng “trên cơ”, tôi cặm cụi đi tra cái quyển “Bách chiêu trong phòng tắm”, nhất quyết phải đè anh xuống một lần cho hả dạ.

Không ngờ…

Tên khốn đó lại là người đầu tiên chịu nhường, còn khen tôi tìm được sách hay.

Sau đó lại còn:

“Tìm thêm quyển nào về phòng ngủ nè phòng khách nè nhà bếp cũng được…”

Chậc, đúng là… cạn lời.

Sau khi tắm xong, Thẩm Tịch Châu nửa nằm trên giường đọc quyển Bách Khoa Nuôi Dạy Trẻ.

Hiếm lắm mới thấy anh đeo kính.

Nhưng mà dù có đeo kính, vẫn là cái kiểu “trai ngoan bề ngoài, lưu manh bên trong” ấy.

Tôi lơ lửng bên cạnh, chăm chú nhìn anh.

Vẫn đẹp trai như xưa, chỉ là nơi khóe mắt hình như đã có vài nếp nhăn nhỏ.

“Làm ma cũng có cái lợi đấy chứ, nhan sắc bị đóng băng từ năm chết, nên giờ tôi vẫn còn trẻ trung lắm.”

Vừa nói, tôi vừa lượn tới, ngồi bệt lên người Thẩm Tịch Châu, đối mặt nhìn anh:

“He he, cho nên bây giờ anh già hơn tôi nhiều rồi, không xứng với tôi nữa đâu nha! Sao nào, lần này tôi thắng rồi chứ?”

Thẩm Tịch Châu bất ngờ gập sách lại, tháo kính ra.

Sau đó anh nhắm mắt, đưa tay day day giữa hai hàng lông mày.

“Hứa Mạt… sao em nhẫn tâm thế, ba năm rồi… chỉ vào giấc mơ anh đúng một lần.”

Giọng anh rất mệt mỏi, như thể đang thật sự trách móc.

Nhưng… anh nói cũng không sai.

Quả thật, tôi chỉ vào mộng anh một lần.

Lúc ấy còn đường hoàng ra lệnh chính quy: anh nhất định phải để tang cho tôi đủ ba năm.

Anh khi ấy trầm mặc một lúc, rồi đỏ mắt cười:

“Vậy nếu anh lập tức tìm người mới, em có tức đến mức sống lại không?”

Không cần nghĩ, tôi đập cho một trận ra trò.

Từ đó về sau, không ghé giấc mộng anh thêm lần nào nữa.

Nghĩ đến đây, tôi tự lẩm bẩm:

“Cũng là vì sợ thôi… sợ nhan sắc tôi quá đỉnh, vào mộng nhiều thì anh lại không quên nổi ấy chứ.”

“Dù gì thì Hứa Mạt tôi, không nói là nhất nước, cũng là hoa khôi toàn tỉnh. Người muốn cưới tôi năm đó xếp hàng ba vòng quanh trái đất, chọn anh chỉ vì thấy anh dễ bắt nạt thôi!”

Vừa nói, tôi vừa ghé sát mặt lại, giơ tay làm bộ muốn nhéo má anh:

“Anh hiểu chưa hả?”

Vậy mà đúng lúc đó, Thẩm Tịch Châu đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng về phía tôi.

Khóe môi cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Ồ? Em nghĩ mình có sức hút ghê gớm đến vậy thật sao?”

Tim tôi đập “thình thịch” hai cái —— nếu như tôi vẫn còn tim.

Chẳng lẽ… Thẩm Tịch Châu có thể nhìn thấy tôi?

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)