Chương 1 - Người Vợ Bí Mật Và Đứa Trẻ Bạo Lực

Tôi nhét 500 tệ vào tay bà mối, dặn bà ấy nói tốt về tôi một chút.

Bà mối rất có tâm, giới thiệu tôi là người tinh thông cầm kỳ thư họa, vừa dịu dàng đảm đang, vừa thông minh khéo léo.

Thế là tôi thuận lợi cưới được một ông chồng tốt.

Còn thuộc dạng quanh năm ở nước ngoài không về nhà.

Điều kiện kèm theo là phải chăm một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi.

Tôi phẩy tay, không vấn đề gì!

Từ đó, lẩu nướng không ngán, mẹ con tôi tung hoành, sống vui như tiên!

Lúc này, tôi lấy khăn giấy lau đi giọt nước mắt không tồn tại bắt chéo chân, giọng nhẹ nhàng yếu đuối than thở với chồng qua điện thoại:

“Nhà có rộng đến đâu, không có anh cũng chẳng phải là nhà.”

Bên kia đầu dây vang lên một tiếng cười trầm thấp, mang theo chút thích thú:

“Vợ à, nhà có gắn camera giám sát đấy.”

“Không chỉ một cái đâu.”

1

Tôi lập tức dừng chân đang đung đưa, cẩn thận thu vào trong chăn.

Giọng điệu không đổi:

“Anh nói gì vậy? Nhà có camera giám sát? Sao em không biết?”

Tôi đảo mắt nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn này, nội thất xa hoa lộng lẫy.

Nhiều món đồ nội thất là tôi lén lắp đặt trong lúc Lộ Cẩm không có nhà, mà anh ta cũng chưa từng quay về, làm sao có thể có camera được?

“Anh đang dọa em à? Em một mình trông căn nhà trống này đã đủ sợ rồi, anh còn nói mấy chuyện này!”

Tôi giả vờ giận dỗi, nói với giọng trách móc qua điện thoại:

“Không thèm nói chuyện với anh nữa!”

Sau đó lập tức cúp máy.

Ngồi trên giường, tôi bắt đầu bình tĩnh lại, tạm thời án binh bất động.

Chết tiệt, tám tháng rồi! Tròn tám tháng rồi mới nói có camera?

Lộ Cẩm chắc chắn đang lừa tôi.

Nếu là thật, vậy thì hình tượng của tôi… hoàn toàn sụp đổ rồi!

2

Tôi và Lộ Cẩm quen nhau qua mai mối.

Anh năm nay ba mốt tuổi, thu nhập cả triệu tệ mỗi năm, vóc dáng cao lớn, lại có nhan sắc.

Nghe nói trước đây anh ấy cũng từng có một cô bạn gái.

Nhưng công việc của Lộ Cẩm khá đặc thù, thường xuyên biến mất không dấu vết, mỗi lần đi là nửa năm trời.

Huống hồ, anh ấy còn có một đứa con nhỏ đi kèm.

Là con trai của anh em thân thiết, được nhờ nuôi dưỡng trước lúc lâm chung.

Ban đầu, cô gái kia không để tâm chuyện này, nhưng vấn đề lại nằm ở đứa trẻ.

Đây không phải một đứa trẻ bình thường, mà là một cậu nhóc có khuynh hướng bạo lực cực cao.

Nghe nói ngay ngày đầu tiên gặp mặt, cậu bé đã quét chân hạ gục người ta, trò nghịch ngợm thì liên tục xuất chiêu, chưa tới hai ngày cô ấy đã chạy mất dép.

Cho đến khi gặp tôi.

Tôi xuất thân nghèo khó, chẳng có học vấn cao, chỉ có duy nhất một thứ: Mặt dày đương đầu với đời.

Tôi dúi 500 tệ cho người mai mối, dặn bà ấy tô vẽ cho tôi lung linh chút.

Kết quả, đến tai Lộ Cẩm, tôi đã thành một người tinh thông cầm kỳ thư họa, đảm đang nữ công gia chánh, vừa là một bà vợ hiền dịu lại vừa xinh đẹp rạng ngời.

Lộ Cẩm hứng thú, gặp tôi một lần, lại càng thích thú hơn.

Thế là hôm sau lập tức đi đăng ký kết hôn, sính lễ một triệu tệ, kèm theo căn biệt thự này.

Nhưng có một điều kiện kèm theo: Phải chăm sóc tốt cậu nhóc bạo lực kia.

Tôi ôm đầu, ánh mắt đảo quanh căn phòng một cách cảnh giác.

Thật sự không dám chắc lời Lộ Cẩm nói là thật hay giả.

Đang suy nghĩ, cửa bỗng vang lên tiếng gõ.

Tôi chỉ chậm trả lời một chút, cánh cửa đã bị “rầm” một phát bật tung.

3

Ngoài cửa đứng một nhóc tì.

Mày rậm, mắt to tròn, trông như phiên bản nam của một con búp bê Tây.

Mặc một bộ vest nhỏ với quần yếm, trông không khác gì một quý ông nhí.

Lúc này, cậu bé đang nhìn tôi với ánh mắt u ám.

Tôi hiểu rồi, nhóc này đói bụng.

Nếu là trước đây, tôi sẽ cười toe toét xông tới, mặc kệ cậu nhóc có đánh hay mắng cũng phải túm lấy véo hai cái má phúng phính kia, rồi cười gian xảo như yêu quái Tân Cương, hét lên thích thú:

“Ui giời ơi, bé con nhà ai đây? Sao mà đáng yêu thế này? Mau để dì thơm cái nào!”

Bây giờ không được.

Lỡ như đúng như lời Lộ Cẩm nói, trong nhà này thực sự có camera giám sát, thì tôi phải giữ hình tượng.

Lùi một vạn bước mà nói, Lộ Cẩm cũng không thể lúc nào cũng theo dõi tôi được, bây giờ thay đổi vẫn còn kịp.

“Lâm Quỳnh ơi Lâm Quỳnh, mày là một người phụ nữ hiền thục, mày là một người dịu dàng và lương thiện.” Tôi tự nhắc nhở chính mình.

Thế là tôi nặn ra nụ cười dịu dàng nhất có thể, bước đi thanh thoát như hoa sen nở, chậm rãi tiến đến trước mặt nhóc tì, cúi xuống, nhẹ giọng nói:

“Em bé, có phải đói rồi không? Để dì nấu mì cho con nhé?”

Nhóc tì ngơ ra.

Cậu bé vô thức lùi lại một bước.

Sau một lúc do dự, cậu bé nhíu mày hỏi:

“Cô uống nhầm thuốc à?”

“…”

Tôi giơ tay khẽ che môi, mỉm cười dịu dàng:

“Bé con đang nói gì thế? Dì lúc nào chẳng thế này?”

Nhóc tì suy nghĩ hai giây, sau đó xoay người chạy về phòng, không biết đào ở đâu ra một khẩu súng nước đã được bơm đầy, nhắm thẳng vào tôi mà xịt.

Nước bắn mạnh, tạt thẳng vào mặt tôi.

Tôi… hết cười nổi.

4

Tôi lau mặt, hít một hơi thật sâu.

Nhóc tì này mang họ Lộ, tên là Lộ Dương.

Những lúc Lộ Cẩm không ở nhà, tôi toàn gọi nhóc là “nhóc tì”, vừa thuận miệng vừa thân mật.

Nhưng bây giờ tôi không dám nữa, chỉ đành nuốt cục tức vào lòng, cố gắng tỏ ra đau lòng tổn thương.

“Lộ Dương, con vẫn ghét dì lắm đúng không?”

Tôi che mặt khóc lóc, nước trên mặt vốn dĩ đã đầy, chẳng ai biết tôi có thật sự rơi nước mắt hay không. Giọng tôi nghẹn ngào, nghe cực kỳ đau khổ:

“Dì đã làm mọi thứ có thể rồi, con muốn gì dì cũng mua cho… tại sao con vẫn không thích dì?”

Lộ Dương lại ngơ ra.

Bộ não bé xíu của cậu bé không hiểu nổi hành động khó đoán của người lớn, chỉ hơi nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi lại:

“Lộ Dương?”

Chẳng phải trước giờ cô toàn gọi cậu là “nhóc tì” sao?

Tôi nghẹn họng, cảm thấy không thể diễn tiếp được nữa, vội đứng dậy đi hâm sữa cho cậu nhóc.

Lộ Dương cực kỳ kén ăn, nên tôi tập cho cậu thói quen ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, như vậy dinh dưỡng vẫn có thể đảm bảo.

Nói thật, lúc đầu tôi và nhóc tì này cũng không thuận lợi gì cho cam.

Hôm tôi và Lộ Cẩm vừa đăng ký kết hôn xong, anh ta liền biến mất.

Chỉ để lại cho tôi một chùm chìa khóa biệt thự, bảo tôi tự sắp xếp mọi thứ.

Vậy nên, khi biết chắc Lộ Cẩm không có ở đây, toàn bộ căn biệt thự này hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của tôi, tôi đã mở một bữa tiệc ăn mừng hoành tráng ngay trong đêm.

Tôi tự nấu một nồi lẩu cay tê tái.

Loại cực kỳ xa hoa luôn.

Tôm, thịt, viên thả lẩu… thứ gì cũng mua cả đống, đây là thứ mà trước đây tôi còn chẳng dám nghĩ tới.

Nhóc tì lần đầu tiên gặp tôi, tôi còn chưa kịp mở miệng, cậu bé đã xông lên đấm đá túi bụi, sức mạnh kinh hồn.

Trông chẳng khác gì một con sư tử con đang giận dữ, quyết tâm bảo vệ lãnh thổ của mình.

Tôi cũng nổi nóng, vỗ mấy cái lên mông cậu nhóc, cảnh cáo rằng nếu còn dám hành xử mất lịch sự thế này thì khỏi ăn cơm.

Nhóc tì không nghe lời.

Thế nên tôi làm thật, không chuẩn bị phần ăn tối nào cho cậu bé.

Đến lúc tôi ăn lẩu gần xong, mới nhớ ra là trong nhà còn một đứa trẻ.

Nhìn nó tội quá, tôi bèn luộc nốt phần thịt bò còn lại, bỏ vào bát, mang qua cho nhóc.

Ban đầu, cậu bé kiên quyết không ăn.

Nhưng hương thơm của lẩu tỏa ra khắp phòng, bụng đói kêu rột rột, cuối cùng vẫn ôm mặt giận dỗi, cúi đầu ăn sạch bát thịt.

Kết quả… cậu bé đi ngoài ba ngày ba đêm.

Tôi nào biết dạ dày nhóc này yếu đến thế!

Lần đầu tiên chăm sóc trẻ con, không có kinh nghiệm gì cả, tôi sợ đến toát hết mồ hôi lạnh, lập tức bế nhóc tì chạy thẳng đến bệnh viện.

Suốt khoảng thời gian đó, tôi cứ ôm chặt cậu bé.

Nhóc đau bụng, tôi liền xoa hai bàn tay cho ấm rồi đặt lên bụng bé để xoa dịu.

Cậu nhóc khó chịu rên hừ hừ, tôi liền hát nhạc thiếu nhi dỗ dành.

Hai bàn tay nhỏ nhắn của nhóc tì bám chặt lấy tôi, cứ thế, chúng tôi ôm nhau suốt ba ngày ba đêm.

Từ đó về sau, cậu bé không còn ra tay đánh tôi nữa.

Vậy đấy, một đứa nhóc quậy phá, chỉ cần một nồi lẩu là xử lý gọn!

5

Khó khăn lắm mới dỗ được nhóc tì đi ngủ, tôi giữ hình tượng “hiền thê lương mẫu” cả ngày trời, cuối cùng cũng cạn kiệt năng lượng.

Tắm rửa xong, tôi leo lên giường, cố gắng nghĩ xem còn cách nào để duy trì hình tượng này nữa không.

Nhưng buồn ngủ quá, tôi chẳng thể cưỡng lại cơn buồn ngủ mà thiếp đi lúc nào không hay.

Vậy nên, tôi hoàn toàn không biết rằng…

Nửa đêm, có một người lặng lẽ đẩy cửa phòng tôi, mang theo hơi thở nóng rực đầy nguy hiểm, đứng ngay bên cạnh giường.

Nhưng nhóc tì đã nghe thấy.

Cậu bé vẫn còn giữ những ký ức từ rất lâu trước đây.

Khi đó, cậu mới chỉ hai tuổi.

Cậu nhớ rõ, đó cũng là một đêm tối trời, ở nước ngoài, một nhóm người đột nhiên xông vào nhà cậu.

Chúng lạnh lùng chém giết cha mẹ cậu mà không chút do dự, rồi còn làm những hành động ghê tởm với thi thể của mẹ cậu.

Cậu không khóc lấy một tiếng, nhưng mọi thứ đã khắc sâu vào trí nhớ.

Cậu mãi mãi không quên được sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi tột cùng đêm đó.

Vậy nên, cậu theo bản năng muốn dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện.

Nếu giải quyết không được… thì cứ giết sạch là xong.

Nhóc tì lặng lẽ xuất hiện trước cửa, trong tay cầm một con dao nhỏ – món quà từ chú Lộ.

Cậu bé không muốn người phụ nữ đó chết.

Người phụ nữ này có hơi thần kinh, nhưng cậu không muốn cô ấy chết.

Cậu không chắc kẻ bên trong kia có phải đồng bọn của bọn giết cha mẹ mình hay không.

Nhưng lần này, cậu không sợ.

Cậu sẽ bảo vệ cô ấy.

Chưa kịp tiến thêm một bước, kẻ bên trong đột nhiên xuất hiện ngay phía sau cậu.

Một luồng gió sắc lạnh lướt qua bàn tay đối phương lao đến định chém thẳng vào mặt cậu bé.

Nhóc tì nhanh chóng lùi về sau, rút dao khỏi vỏ, chuẩn bị liều mạng với hắn.

Nhưng chưa kịp làm gì, cậu đã bị bế bổng lên giữa không trung.

“Ơ?” Nhóc tì giật mình.

Khi hoàn hồn lại, cậu đã bị bế xuống lầu.

Nhìn rõ người vừa ôm mình, cậu bé lập tức sáng mắt, vui sướng reo lên:

“Chú Lộ!”

“Suỵt.”

Lộ Cẩm ôm cậu, để cậu ngồi vững trên đôi chân rắn chắc của mình, rồi nói nhỏ:

“Đừng đánh thức cô ấy.”

Quan sát một hồi, anh khẽ gật đầu:

“Có vẻ mập lên rồi đấy.”

Nhóc tì mím môi, khẽ cười.

Mỗi ngày bị người ta ép ăn tận năm bữa, cậu đã kiềm chế lắm rồi.

Lần này, Lộ Cẩm xin nghỉ phép được ba ngày.

Thật lòng mà nói, anh rất có hứng thú với cô vợ nhỏ này của mình.

Công việc ở nước ngoài giống như nhảy múa trên lưỡi dao.

Mà niềm vui duy nhất của anh… là nhìn xem hôm nay cô vợ nhỏ của anh lại bày trò gì nữa.