Chương 7 - Người Vợ Bị Lãng Quên
Chỉ với một tách trà hoa, chúng tôi có thể trò chuyện mãi, đến khi quên cả thời gian, trời đã nhá nhem tối tôi mới đề nghị ra về.
Mẹ Chu dặn cận vệ đưa tôi về, còn căn dặn tôi ngày mai đừng ra ngoài, vì bà sẽ đến tìm tôi.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, mẹ Chu tiễn tôi ra tận cửa.
Tâm trạng vui vẻ đó liền tan biến sạch sẽ ngay khi tôi nhìn thấy Phí Nguyên.
Tôi không hiểu, anh ta không có việc gì làm sao?
Rõ ràng kiếp trước đến chuyện cưới xin cũng chỉ tranh thủ được vài phút, lúc nào cũng viện lý do bạn bè gặp khó khăn, người này người kia cần giúp đỡ.
Phí Nguyên đứng thẳng tắp như một cây súng trường: “Đồng chí Lưu.”
Tôi không nhìn anh ta, cúi đầu bước đi.
Phí Nguyên bước lên chắn trước mặt tôi: “Nhìn tôi!”
Giọng anh ta lạnh lẽo, cứng rắn khiến tôi rùng mình vài cái rồi mới ngẩng đầu nhìn.
Trong mắt Phí Nguyên đầy đau khổ: “Đồng chí Lưu, năm nào tôi cũng là tiêu biểu tiên tiến, vô sản kiên trung, danh tiếng tốt, vì sao cô lại không thể cân nhắc đến tôi?”
Tôi chưa từng thấy Phí Nguyên mang vẻ mặt như vậy — đau đớn và tủi nhục.
Tôi thấy buồn cười đến cực điểm, bật cười thành tiếng: “Phí Nguyên, anh thật khiến người ta thấy ghê tởm!”
Sắc mặt Phí Nguyên cứng đờ, rất khó coi.
Tôi chẳng thèm quan tâm, tiếp tục nói: “Tôi nộp đơn xin giải ngũ anh biết rõ đúng không?
Thế nhưng anh chẳng nói gì cả, đến khi tôi định lấy chồng thì lại phản ứng dữ dội.
Thừa nhận đi, bản chất anh là một người ích kỷ và hẹp hòi.
Tôi không lấy anh thì giải ngũ là cách anh trừng phạt tôi trong lòng.
Tôi lấy chồng là đi ngược ý anh, nên anh cứ dây dưa không dứt.
Phí Nguyên, trong xương cốt anh chỉ cần người khác phục tùng.
Anh vừa muốn vợ phải nổi bật, vừa muốn giữ danh tiếng tốt đẹp, còn muốn từng bước leo lên vị trí cao — cái gì anh cũng muốn.
Vậy nên Phí Nguyên, người thâm sâu nhất chính là anh!”
Sắc mặt Phí Nguyên hoàn toàn tối sầm lại, tôi đẩy anh ta ra rồi rời đi.
Tôi không biết anh ta đi lúc nào, và tôi cũng chẳng quan tâm.
Sáng hôm sau, mẹ Chu đến từ rất sớm.
Tôi không cha không mẹ, đoàn trưởng xem như người thân của tôi, mẹ Chu rất chân thành, đưa tới sính lễ năm trăm tám mươi tệ.
Đó là sính lễ cao nhất từ trước đến nay.
Kết hôn trong quân đội rất nhanh, báo cáo được phê duyệt là xem như đã thành vợ chồng.
Tôi và Chu Tân nhận giấy chứng nhận, tổ chức tiệc cưới, khi mời rượu đến bàn của liên trưởng, ông ta không ngớt lời khen tụi tôi là trời sinh một cặp.
Cha mẹ Chu gật đầu mãn nguyện.
Chỉ có Phí Nguyên đứng bên, gương mặt cứng đờ, khoé miệng không nhếch nổi một chút, ánh mắt thì u buồn.
Mọi người tản đi, tôi và Chu Tân lên lầu hai, căn phòng được bày biện rất tỉ mỉ.
Chu Tân lật chăn lên, bên trên rải đầy đồ lễ, tôi định lấy thau thu dọn, vì mấy món đó đắt tiền lắm.
Chu Tân ngăn lại, bảo tôi cứ ngồi đó, anh ấy tự tay thu dọn, gấp lại chăn gối gọn gàng.
Nhìn anh ấy thành thạo như vậy, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh kiếp trước.
Đêm tân hôn, Phí Nguyên say khướt nôn đầy nhà, tôi vừa lau người cho anh ta vừa dọn dẹp, đến khi xong thì đã khuya.
Tôi mệt rã rời ngã xuống giường.
Phí Nguyên không nói không rằng đè tôi xuống, không màng dưới lưng tôi là gì.
Mẹ Phí vì tiết kiệm nhưng vẫn muốn đẹp nên rải đá cuội lên giường, chăn bông đoàn văn công tặng tôi bị lấy mất, chỉ còn cái chăn mỏng manh.
Cả đêm tôi đau đớn khó chịu, khóc mấy lần, Phí Nguyên lăn ra ngủ như chết.
Tôi run rẩy lê chân xuống giường rửa mặt, dọn dẹp, đến khi xong thì trời vừa hửng sáng.
Mẹ Phí đã gõ cửa ầm ầm, nói muốn ăn bữa sáng do chính tay tôi nấu.
Nghĩ đến cảnh đó, rồi lại nhìn Chu Tân vừa rửa mặt xong, tôi không kìm được cảm thán trong lòng.
Con người với con người đúng là không thể so sánh được.
Chu Tân tắm rửa sạch sẽ, tóc vẫn còn nhỏ nước. Anh ấy đưa cho tôi một bộ đồ ngủ mới tinh, vừa mở ra đã thấy là kiểu thời thượng nhất.
Chỉ có ở các trung tâm thương mại cao cấp mới có, lại còn cần cả phiếu ngoại tệ mới mua được.
Tôi nhận lấy: “Anh chuẩn bị à?”
Chu Tân đỏ mặt, hoàn toàn không còn chút nào dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày: “Anh nghĩ chắc em sẽ thích.”
“Tôi rất thích.”
Tôi rửa mặt xong thì chủ động tắt đèn.
Dù sao cũng phải trải qua chuyện này, chi bằng sớm một chút, ít ra còn có thể ngủ thêm.
Nhưng hoàn toàn khác với kiếp trước.
Chu Tân dịu dàng và chu đáo, tôi mới nhăn mặt một chút là anh đã vội vàng hỏi han.
Cuối cùng tôi đành phải lấy tay bịt miệng anh ấy lại.
Tôi không biết mình ngủ quên lúc nào. Lúc tỉnh dậy thì trên người đã sạch sẽ, Chu Tân cũng không còn trong phòng.
Bên gối là một bộ quần áo mới tinh, tôi vội mặc vào rồi xuống giường.