Chương 7 - Người Vẫy Tay Trên Núi Ai Lao

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi giật mình bật dậy — tiêu rồi, tôi quên báo địa chỉ mới cho sư huynh! Lẽ nào là anh ấy đến tìm?!

Trong video, Triệu Phan Phan căng thẳng đưa gấu mặt người vào phòng ngủ giấu kín.

Cô ta đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo.

Sau đó không do dự mà mở cửa.

Nhìn thấy gương mặt người vừa đến, tôi cũng ngây người.

Người này… giống hệt người thừa kế nhà tài phiệt từng xuất hiện trên bản tin ở kiếp trước!

Người đàn ông đó tuấn tú, nho nhã, khí chất bất phàm.

“Xin chào, cho hỏi cô là cô Triệu phải không?”

Triệu Phan Phan sững lại một lúc, trên mặt lộ rõ vẻ mê trai.

“Phải, tôi họ Triệu, tôi tên Triệu Phan Phan. Anh tìm tôi sao?”

Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Tôi có thể vào nhà nói chuyện được không?”

“Được chứ! Đương nhiên rồi!”

Triệu Phan Phan luống cuống mời người đàn ông vào trong.

Người đàn ông vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề:

“Tôi tên là Lâm Mục, đến đây để tìm em trai tôi.”

“Nói thật, tôi là người đứng đầu Tập đoàn Lâm thị ở Hải Thành. Hai mươi năm trước, em trai tôi bị bắt cóc. Bao năm qua cả nhà tôi vẫn luôn tìm kiếm nó.”

“Vài ngày trước, chúng tôi phát hiện dấu vết của nó ở núi Ai Lao…”

Khóe miệng Triệu Phan Phan không kìm được mà nhếch lên.

Cuối cùng thì may mắn của kiếp này cũng đã đến với cô!

Cô ta giả vờ kinh ngạc, đưa tay che miệng: “…Chẳng lẽ, người đàn ông mà tôi đưa về là em trai của anh?!”

Ánh mắt Lâm Mục hiện lên vẻ tán thưởng: “Cô Triệu quả nhiên thông minh.”

“Kẻ buôn người đã khai, hắn đã vứt em trai tôi lại núi Ai Lao khi nó mới ba tuổi. Ai cũng nghĩ nó đã chết, nhưng với tư cách là anh song sinh của nó, tôi luôn có linh cảm rằng em tôi vẫn còn sống.”

“Vài ngày trước, tôi đích thân đến núi Ai Lao. Từ lời kể của dân làng, tôi biết có hai cô gái dẫn một người đàn ông từ trên núi xuống.”

“Tôi đã dùng mối quan hệ của mình để điều tra ra các cô. Nếu có gì mạo phạm, mong cô thứ lỗi.”

“Hôm nay tôi đến đây chỉ để gặp cậu ấy.”

“Tôi sẽ gọi cậu ấy ra ngay!”

Triệu Phan Phan dẫn gấu mặt người đang trốn trong phòng ngủ ra ngoài.

Không ngờ gấu mặt người vừa thấy Lâm Mục liền ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh ta.

Khi hai khuôn mặt đặt gần nhau — quả thực giống hệt hai bức ảnh trái ngược từng xuất hiện trong bản tin kiếp trước.

Trong đầu Triệu Phan Phan lóe lên một tia sáng — cô ta nghĩ đến một khả năng khác.

Lâm Mục mới là người thừa kế của Tập đoàn Lâm thị.

Tin tức trước đây là sai! Sự thật có thể là: nữ sinh viên tìm được đứa em, rồi gả cho người anh!

Nhìn gương mặt điển trai, nho nhã của Lâm Mục, Triệu Phan Phan hoa cả mắt. So sánh với anh ta, gấu mặt người càng nhìn càng thấy xấu xí.

Còn tôi, sau màn hình camera, lại càng thêm nghi ngờ!

Gấu mặt người này thật sự là công tử nhà giàu sao?!

Tôi không tin!

Lâm Mục nhìn gấu mặt người, đưa tay xoa đầu nó, biểu cảm có phần xúc động, nhưng không quá rõ rệt.

“Đúng vậy, dù thay đổi nhiều, nhưng tôi biết, cậu ấy chính là em trai tôi.”

Lúc này, Triệu Phan Phan chẳng quan tâm gì đến con quái vật nữa — chỉ cần Lâm Mục nói là, thì là!

Lâm Mục đảo mắt nhìn quanh một lượt, đột nhiên hỏi: “Trong nhà chỉ có một mình cô thôi à? Cô gái cùng đi với cô khi phát hiện ra cậu ấy đâu rồi?”

Sau màn hình, lưng tôi lạnh toát.

“Cô ấy dọn đi rồi.” – Triệu Phan Phan trả lời, giọng hạ thấp xuống.

Nhưng vẻ mặt Lâm Mục lại trở nên khó xử.

“Cô Triệu, tôi có một chuyện hơi đường đột. Thực ra trong quá trình truy bắt bọn buôn người trước đây, vẫn còn một số kẻ trốn thoát.”

“Bọn chúng hiện đang lẩn trốn trong núi Ai Lao. Tôi muốn nhờ các cô dẫn đường, để bắt hết bọn chúng.”

“Tôi không thể để họ tiếp tục gây hại cho những gia đình khác.”

Lâm Mục nói với giọng vô cùng chân thành.

“Ngoài ra, tôi cũng muốn bày tỏ lòng cảm ơn hai người một cách chính thức. Hy vọng cô có thể mời cô gái kia đến cùng, được không?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)