Chương 7 - Người Tưởng Đùa Hóa Ra Lại Là Thật
Cô ta biết Cố An có một điểm yếu chí mạng — dị ứng nặng với các loại hạt, chỉ một chút thôi cũng có thể sốc phản vệ, thậm chí mất mạng.
Cô ta tự tay nướng một chiếc bánh đầy ắp vụn đậu phộng, rồi mang đến căn hộ của Cố An.
Cô ta tính toán kỹ từng bước.
Cô ta nói với Cố An — người đang suy sụp không còn hồn vía:
“Đây là do Triệu Du nhờ em mang đến. Chị ấy nói chị ấy tự tay làm, muốn anh ăn chiếc bánh này để nuốt hết buồn phiền, bắt đầu lại từ đầu.”
Kế hoạch của cô ta là:
chờ Cố An ăn một miếng, rồi giả vờ phát hiện điều bất thường, ngay lập tức gọi cấp cứu, diễn trọn một màn “liều mình cứu người yêu cũ”.
Như vậy, cô ta vừa trở thành ân nhân cứu mạng, lại vừa có thể gài cho tôi tội “cố ý mưu sát bằng dị ứng”.
Một mũi tên trúng hai đích — độc ác tột cùng.
Nhưng con tính của người không bằng ý trời.
Cô ta đánh giá thấp sự tuyệt vọng của Cố An, và đánh giá quá cao kịch bản của chính mình.
Trái tim tan nát khiến Cố An chẳng còn tâm trí mà thưởng thức.
Anh ta chỉ muốn nhét ngọt ngào vào miệng để tê liệt cảm xúc.
Ngay khi Tô Bách Hà còn chưa kịp bắt đầu “diễn xuất”, Cố An đã xúc một muỗng thật lớn và cho thẳng vào miệng.
Phản ứng dị ứng chí mạng xảy ra ngay lập tức.
Cổ họng Cố An bắt đầu sưng phồng, anh ta thở dốc, mặt nổi đỏ như phát ban.
Anh ta ngã xuống sàn, cơ thể co giật dữ dội.
Tô Bách Hà sợ đến mất hồn.
Cô ta hét lên, run rẩy mò tìm điện thoại, nhưng tay run đến mức điện thoại rơi bộp xuống đất, màn hình nứt một đường dài rồi đen hẳn.
Trong căn hộ không có điện thoại bàn.
Cô ta bị chính tuyệt vọng mà mình tạo ra nhốt chặt, trong một căn phòng kín, không lối thoát.
Nhìn một sinh mạng đang nhanh chóng rời khỏi tay cô ta — ngay trước mắt.
10
Mẹ tôi vẫn không yên tâm, nên lén dặn một trợ lý trong nhà để ý tình hình bên phía Cố An và Tô Bách Hà.
Không phải lo cho họ, mà sợ hai người đó bí quá hóa liều rồi lại đến làm phiền tôi.
Trợ lý thấy Tô Bách Hà xách bánh bước vào tòa nhà của Cố An, rất lâu không thấy ra, liền cảm thấy bất thường.
Anh ấy lập tức liên hệ quản lý tòa nhà, dùng lý do “kiểm tra rò rỉ khí gas” để mở cửa căn hộ của Cố An.
Cửa vừa mở ra, tất cả đều chết lặng.
Cố An nằm bất tỉnh trên sàn, mặt tím tái.
Còn Tô Bách Hà thì ngồi bệt bên cạnh, toàn thân dính đầy kem và vụn bánh, miệng lẩm bẩm không ngừng:
“Không phải tôi… không phải tôi…”
Xe cấp cứu lại một lần nữa hú còi lao đến.