Chương 7 - Người Từng Chết
Tôi nói giọng đầy mỉa mai:
“Bởi vì anh giận, giận tôi nói chia tay. Anh muốn đợi tôi tự tìm anh, cúi đầu, xin lỗi.”
“Nhưng anh có từng nghĩ chưa, anh là sinh viên Thanh Hoa sắp sang Mỹ học cao học, tương lai tươi sáng; còn tôi vác trên lưng món nợ hàng trăm triệu, tôi không chia tay thì nói gì với anh?”
“Bảo anh ở lại cùng tôi trả nợ à?”
“Tôi không ích kỷ như vậy.”
“Tôi chưa từng cố ý tránh mặt anh, ngoài lần trước khi đi Mỹ, anh còn tìm tôi lần nào nữa không?”
Giữa tôi và anh ta, luôn là tôi chủ động, tôi cúi đầu, tôi nhường nhịn.
Tôi cũng là con người, tôi cũng biết mệt.
Nhất là vào lúc tôi cần được dựa vào nhất.
Ngay khi tôi yếu đuối nhất, phản ứng đầu tiên của anh không phải ở bên an ủi tôi, mà là đợi tôi cúi đầu xin lỗi anh.
Kiểu tình cảm như vậy, tôi thà không cần.
19.
Trước khi đi, tôi bảo anh ta trả lại số tiền hồi cấp ba tôi cho anh mượn để chữa bệnh cho bà nội.
Tiền bồi thường sửa xe cũng trừ luôn vào đó.
Số tiền 100 ngàn mà Lâm Tuyết chuyển cho tôi hôm đó tôi đã trả lại ngay.
Trước đây tôi chưa từng nghĩ đòi anh ta trả tiền, dù sao lúc đó đã nói lấy thân báo đáp thì anh ta cũng thật sự ở bên tôi.
Chia tay rồi mà đòi tiền thì khác gì mấy thằng con trai chia tay xong còn bắt bạn gái trả quà.
Tôi vẫn còn biết liêm sỉ, tôi không làm nổi.
Nhưng tôi nhận ra, liêm sỉ chẳng có tác dụng, tiền mới là thực tế nhất.
Chẳng phải Mộc Xuyên cũng nghĩ chỉ 100 ngàn là đủ để tôi cúi đầu à?
Anh ta nói thích tôi nhưng rõ ràng biết tôi sống khổ sở mà phản ứng đầu tiên không phải quan tâm, mà là dùng chuyện này để ép tôi.
Nực cười, thật sự nực cười.
Hơn nữa, số tiền đó tôi đòi cũng không hề áy náy.
Ban đầu anh ta đã nói sẽ trả, thậm chí còn viết giấy nợ.
Chỉ là sau khi quen nhau rồi, cả hai không ai nhắc lại nữa.
20.
Trong căn phòng trọ của tôi.
Văn Tử Kỳ vén áo lên, tôi giúp anh ấy bôi thuốc.
Bôi xong hai đứa im lặng nhìn nhau.
Tôi thở dài vừa định nói thì Văn Tử Kỳ bất ngờ nắm lấy tay tôi: “Giang Miên, đừng đuổi anh đi được không?”
Tôi lặng lẽ rút tay ra nói: “Môn không đăng hộ không đối, chúng ta không có kết quả đâu.”
Anh ta lại chụp lấy tay tôi: “Giang Miên, em nghĩ cái gì vậy, em tưởng anh là công tử bột Bắc Kinh à?”
“Em trước kia cũng là thiên kim tiểu thư Bắc Kinh mà, trong giới đó có anh không em không biết sao?”
Tôi chớp mắt, hơi ngơ ngác.
Văn Tử Kỳ: “Đi, anh dẫn em đi xem gia nghiệp của anh.”
Anh lái xe đưa tôi sang thành phố bên cạnh, tới tham quan trại nuôi heo hơn 8000 mét vuông của gia đình anh.
Thì ra anh nói kế thừa gia nghiệp là kế thừa trại heo nhà mình.
Anh kể trước đây trại heo không lớn thế này, công nhân cũng không nhiều, hồi nhỏ anh còn phải phụ cho heo ăn.
Mẹ anh chịu không nổi cảnh đó, tức quá ly hôn rồi dắt anh ra nước ngoài.
Sau đó anh ấy lớn lên ở nước ngoài, còn ba anh thì nhất quyết không bỏ nghề nuôi heo, thậm chí muốn anh về nước nối nghiệp.
Lên đại học anh chọn luôn ngành liên quan đến chăn nuôi, mẹ anh tức điên cắt luôn tiền chu cấp.
Chính khoảng thời gian đó anh lướt Douyin bản quốc tế mới thấy clip cắt của tôi.
Anh tìm đủ mọi cách mới lần ra tài khoản của tôi rồi nhấn theo dõi.
Văn Tử Kỳ: “Anh vốn không phải kiểu công tử bột mà em tưởng tượng.”
Tôi lúng túng: “Nhưng mà… …”
Văn Tử Kỳ nghiến răng cắt ngang lời tôi: “Em mà còn nói mấy câu kiểu “không môn đăng hộ đối” nữa là anh hôn chết em luôn.”
Văn Tử Kỳ nói không giữ lời, rõ ràng tôi chưa nói thêm mà anh đã hôn tôi rồi.
Ngay trong chuồng heo nhà anh.
Mãi đến khi mấy con heo đói réo inh ỏi sau lưng anh mới chịu buông tôi ra.
Anh thuần thục đổ cám đã trộn vào máng cho heo ăn.
Động tác đó còn thành thạo hơn cả tôi xiên xúc xích.
Thật là buồn cười chết mất.
21.
Tôi rốt cuộc cũng không từ chối nổi Văn Tử Kỳ.
Sau khi ở bên nhau, tôi bảo anh đừng cùng tôi bán hàng vỉa hè, cũng đừng đi giao đồ ăn, càng đừng nạp quà livestream.
Hai chuyện đầu anh phớt lờ luôn, còn khoản nạp quà thì đổi sang chuyển khoản trực tiếp kèm ghi chú “tự nguyện tặng”.
Chúng tôi cũng từng cãi nhau.
Sinh nhật tôi, anh nói tôi nghỉ một ngày để anh đưa tôi đi đâu đó.
Tôi từ chối.
Thật ra tôi biết Văn Tử Kỳ chuẩn bị cầu hôn.
Nhưng tôi không dám.
Trách nhiệm đủ để đè chết người, hôm đó chúng tôi cãi nhau rất dữ.
Anh tức quá đập cửa bỏ đi.
Tôi dọn hàng chuẩn bị ra về thì phát hiện anh đang ngồi ngay trước cửa.
Thấy tôi ra anh bật dậy ngay, mắt đỏ hoe: “Giang Miên, em đúng là nhẫn tâm. Anh giận bỏ đi mà em không thèm đuổi theo một bước, em có yêu anh không vậy?”
Tôi vừa hé miệng định nói thì anh lập tức đưa tay bịt miệng tôi.
“Những lời khó nghe em đừng nói. Dù sao cả đời này anh cũng bám lấy em rồi, đừng hòng đá anh ra.”
Nói xong anh giật phăng đồ trong tay tôi, hùng hổ đi trước.