Chương 1 - Người Từng Chết Trong Tim Tôi
Mọi người đều nói, tôi là người hiền lành, chung tình.
Năm thứ hai yêu nhau, Phó Vĩnh Trạch lại một lần nữa nổi giận, chặn tôi toàn bộ trên mạng.
Trước khi biến mất, anh ta lạnh lùng ném lại một câu:
“Cứ coi như tôi chết rồi, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Tôi biết, mỗi lần Phó Vĩnh Trạch giận dỗi, đều là cái cớ để anh ta đi uống rượu với “chị em tốt” của mình.
Tôi vẫn như mọi khi, không khóc, không làm ầm lên, cũng chẳng vạch trần anh ta.
Cho đến một ngày, “người đã chết” ấy tình cờ đi ngang qua quán cà phê, và bất ngờ trông thấy tôi.
Tôi lúc đó đang yếu ớt, vô vọng nói với chàng trai bên cạnh:
“Bạn trai tôi mất rồi, tôi cô đơn đến mức chẳng thể nào ngủ được.”
Chàng trai nhíu mày:
“Bạn trai em tệ như vậy, không đáng để tiếc nuối đâu.”
Tôi thở dài:
“Ai bảo em là người hiền lành, lại chung tình chứ.”
Tôi nắm lấy tay anh ấy, anh ấy ôm vai tôi đầy thương cảm.
Ngoài cửa kính, sắc mặt Phó Vĩnh Trạch đen lại.
1
Lúc nhắn tin chúc ngủ ngon cho Phó Vĩnh Trạch, tôi mới nhận ra mình lại bị chặn rồi.
Lần này, anh ta giận đến mức không chỉ chặn WeChat mà còn chặn hết mọi cách có thể liên lạc.
Tôi đành gọi điện cho anh em của anh ta là Lý Khải.
Bên kia điện thoại rất ồn ào, Lý Khải nói lấp lửng, cuối cùng giọng đầy thương hại:
“Chị dâu à, anh Phó nói rồi, cứ coi như ảnh chết rồi, đừng tìm ảnh nữa.”
Tôi dịu dàng đáp:
“Ừ, được.”
Vừa cúp máy thì tôi lại nhận được một tấm ảnh từ An Nhiên.
Trong ảnh, cô ấy tựa sát vào Phó Vĩnh Trạch, cả hai cùng nắm một micro, thân mật vô cùng.
Còn có một đoạn video.
Trong video, Phó Vĩnh Trạch có hơi say, cà vạt nới lỏng, nhắm mắt tựa vào sofa.
Anh ta mượn tay An Nhiên nhấp một ngụm rượu trong ly của cô ta.
Sau đó cau mày cằn nhằn:
“Lý Khải, tao đã nói bao nhiêu lần là đừng bắt máy của cô ta rồi, mày bắt làm cái gì?”
Anh ta day mạnh sống mũi, giọng khó chịu:
“Phiền chết đi được.”
…
An Nhiên nhắn tin đến:
“Tiểu Hạ, cậu đừng giận, mình quen Vĩnh Trạch bao nhiêu năm rồi, tính anh ấy là vậy đó. Mình thay anh ấy xin lỗi cậu nhé.”
Ai cũng biết tôi là người hiền lành, lại chung tình, dù có đuổi cũng không đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh và câu nói đó, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chán ghét mơ hồ.
Tôi đáp lại:
“Cậu thay anh ta xin lỗi? Cậu là mẹ anh ta hay vợ bé của anh ta vậy?”
An Nhiên sững người, không ngờ tôi – người ngày thường chẳng bao giờ lên tiếng – lại dám nói lại như thế.
Cô ta nói:
“Cậu nói như vậy thì quá đáng rồi đó? Mình chỉ muốn an ủi cậu thôi mà.”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Với đàn ông đã có bạn gái mà còn ôm ấp thân mật, đó cũng là cách cậu ‘an ủi’ người khác à?”
An Nhiên im bặt, chưa đầy nửa phút sau đã gọi đến cuộc gọi thoại.
Nhưng người bắt máy lại là Phó Vĩnh Trạch.
Anh ta lạnh giọng:
“Trần Hạ Hề, em còn chưa xong à? Em định quấy rầy hết bạn bè tôi mới chịu dừng sao?”
Tôi bình tĩnh hỏi:
“Lần này anh định chiến tranh lạnh bao lâu?”
Anh ta cười khẩy:
“Liên quan gì đến em? Là em chọc tôi tức giận, tôi muốn lạnh lùng với em bao lâu là quyền của tôi. Nghe cho rõ đây, đừng có làm phiền tôi nữa.”
Anh ta quát to:
“Tôi đã nói rồi, cứ coi như tôi chết rồi! Đừng đến làm phiền tôi!”
Rồi cúp máy cái rụp.
Anh ta nổi giận đến vậy, chỉ vì tôi hôm đó mang bánh cho anh ta muộn mất hơn mười phút.
Bạn trai thì bênh vực “chị em tốt” của mình.
Còn tôi, chẳng hề giận, cũng không khóc.
Tôi chỉ gọi một người.
Giọng nói nhẹ nhàng, ngây thơ mà tủi thân:
“Anh Bách Khiêm, bạn trai em chết rồi… em phải làm sao đây?”
2
Bách Khiêm lập tức nhắn lại:
“Tiểu Hạ, đừng hoảng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi nhân cơ hội gọi điện – ai bảo tôi là một cô gái đáng thương, rối bời chẳng biết phải làm sao chứ?
Chuông điện thoại đổ ba hồi.
Đó là sự do dự nhỏ nhoi, yếu ớt của Bách Khiêm.
Người tốt như anh cuối cùng vẫn bắt máy.
Tôi hít mũi, nức nở nho nhỏ kể lể:
“Bạn của bạn trai em nói anh ấy chết rồi, anh Bách Khiêm, em buồn quá…”
Bách Khiêm thở dài đầy xót xa.
Tôi liền nắm bắt thời cơ, nói giọng đáng thương hơn:
“Anh Bách Khiêm, xin lỗi, em có làm phiền anh làm việc không ạ?”
“Không sao, công việc anh xong từ sớm rồi.”
Tôi nói:
“Vậy thì tốt quá, em không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến anh… em sẽ càng buồn hơn mất.”
“Tiểu Hạ…”
Không đợi anh ấy nói xong, tôi đã hít sâu một hơi, giả vờ nhẹ nhàng:
“Anh Bách Khiêm, em không làm phiền anh nữa đâu, em muốn ra biển một mình cho khuây khỏa.”
Một giây.
Hai giây.
Tôi khẽ bật ra một tiếng nức nhẹ, run rẩy.
Giọng của Bách Khiêm dịu dàng vang lên:
“Đợi đã, để anh đi với em, muộn rồi đấy.”
Trúng rồi!
Tôi bật cười không thành tiếng.
Rồi dứt khoát cúp máy.
Đúng lúc đó, một cuộc gọi lạ bất ngờ gọi đến.
Nhiều cuộc gọi nhỡ.
Nhưng đều bị ngắt vì máy bận.
Cuối cùng “kẻ giấu tên” không chịu nổi nữa, nhấc ngón tay cao quý của mình, gửi cho tôi một tin nhắn:
“Em đang nói chuyện với ai vậy? Nói lâu như thế?”
“Mau cúp máy, rồi đi xin lỗi An Nhiên.”
Tôi liếc qua giả vờ không biết đó là Phó Vĩnh Trạch.
Chỉ đặt điện thoại xuống ghế sofa.