Chương 3 - Người Trong Video Là Sếp Của Tôi
Tôi âm thầm cắn răng, tay siết chặt lấy tay áo.
Trang đầu của đề án có ghi rõ ràng tên tôi, Giang Vọng sao có thể không nhận ra.
Rõ ràng là… cố tình.
Vì phải sửa lại bản kế hoạch, tôi làm thêm đến tận chín giờ tối. Nhìn bóng người lặng lẽ giữa văn phòng tối om, tôi gõ lên màn hình mấy lần.
Tôi định nhắn nhủ anh nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng nghĩ lại thôi, hôm nay mới bị anh ấy mắng cho một trận tơi bời.
Vừa bước vào nhà, trong lòng tôi vẫn thấy có chút tủi thân.
Lớn từng này rồi, chưa từng có ai dám lớn tiếng với tôi như thế.
Vừa thầm chửi Giang Vọng là “đồ chó chết”, thì anh ta liền gửi tin nhắn WeChat đến:
“Về đến nhà chưa? Cún con thè lưỡi ngồi ngoan chờ tin nè~”
Vừa mới mắng tôi, giờ lại quan tâm hỏi tôi đã về nhà chưa?
Ai mượn anh quan tâm chứ, cẩn thận tôi kiện anh tội quấy rối nơi công sở!
Nói xong tôi vứt điện thoại xuống rồi đi rửa mặt.
Lúc quay lại nhìn thấy cả màn hình đầy tin nhắn giải thích, nghĩ đi nghĩ lại… cũng thấy có lý.
Anh nói để tránh bị người trong công ty dị nghị tôi là “con ông cháu cha”, gây rắc rối cho tôi, nên mới giả vờ nghiêm khắc để giữ thể diện trước mặt người khác.
Sáng hôm sau, thấy trên mặt Giang Vọng có thêm một vết bầm tím, tôi không nhịn được liền nhắn tin hỏi:
“Mặt anh bị sao vậy?”
Phía bên kia lập tức trả lời liền:
“Không… không sao, ra ngoài bị chó đẩy té một cú.”
“Anh… còn có sở thích vật lộn với chó nữa à?”
Giang Vọng gửi một sticker mặt đổ đầy mồ hôi. Tôi còn chưa kịp trả lời thì lại nhận được tin nhắn từ nhà báo đi xem mắt.
Tôi đỡ trán bất lực—dù có là công chúa giới nhà giàu thủ đô cũng không tránh khỏi số phận bị bắt đi coi mắt.
Lúc rời khỏi công ty, trời nóng như đổ lửa, vậy mà không hiểu sao tôi luôn cảm thấy sau lưng lành lạnh, cứ như có ai đó đang dõi theo mình.
Khi đến nhà hàng do ông Vương bao trọn, tôi thật sự nghi ngờ mình có phải con ruột của ba mẹ không.
Ngồi trước bàn ăn màu hồng lòe loẹt là một tên đầu hói, mặt bóng dầu, râu ria lởm chởm.
Tôi lập tức quay người định đi.
Tên hói đó đứng bật dậy, kéo căng dây thắt lưng, rồi nắm lấy tay tôi:
“Công chúa nhỏ đến xem mắt mà? Hôn một cái rồi đi cũng được mà~”
Hắn khỏe hơn tôi nhiều, tôi định kêu cứu, nhưng nhìn quanh nhà hàng lại chẳng thấy bóng dáng nhân viên nào.
Tôi nhận ra tình hình không ổn, liền cầm chai rượu đập thẳng vào đầu hắn!
Tôi tưởng mình không còn đường thoát—nhưng đúng lúc đó, Giang Vọng xuất hiện.
Tên hói thấy anh, còn gọi:
“Giang tổng, cùng nhau nào~”
Giang Vọng thẳng chân đá hắn ngã lăn ra đất, lạnh lùng nói:
“Trời bắt đầu lạnh rồi, nhà họ Vương cũng đến lúc phá sản.”
Tên Vương hói còn đang đần mặt chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Giang Vọng bế tôi ra khỏi nhà hàng, tôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang trên đầu.
Ừ thì… nếu anh là bá đạo tổng tài, anh nói lạnh thì cứ cho là lạnh đi vậy.
Ngồi ở ghế phụ xe Giang Vọng, tôi nhìn anh lái xe, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Rõ ràng sáng nay tôi còn thấy trên mặt anh có vết bầm mà, sao giờ lại không thấy nữa? Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm?
Tôi đưa tay đẩy gọng kính—ơ nhưng mà không có kính!?
Ờ… chắc thật sự là do tôi không đeo kính.
Giang Vọng nói trưa rồi, rủ tôi về nhà anh chơi. Tôi cũng không từ chối.
Quả không hổ là thiếu gia nhà giàu thủ đô—biệt thự của anh còn sang hơn cả nhà tôi.
Chỉ riêng bức tường đầy rượu vang cũng đã trị giá hàng trăm triệu, vậy mà mỗi chai còn được cột nơ hồng xinh xắn.
Tôi dò hỏi ẩn ý:
“Em gái của Giang tổng chắc hẳn là cô gái rất đáng yêu, gu cực kỳ dễ thương ha~”
Tôi lặng lẽ quan sát phản ứng của Giang Vọng. Với tư cách một độc giả tiểu thuyết lâu năm, thái tử gia thủ đô nào mà chẳng có một bóng hồng trắng trong lòng?
Tôi thừa nhận mình có chút cảm tình với Giang Vọng, nhưng lại không dám nói thẳng ra.
Thấy mắt anh ấy sáng lên, lòng tôi bắt đầu có chút lo lắng.
Khi nghe anh nói đúng là anh có một cô em gái, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù từng chai rượu đều được lau chùi sạch bóng, nhưng qua mấy chiếc nơ hồng kia, vẫn thấy được dấu vết của thời gian.
Quả là anh em tình thâm. Tôi bắt đầu tưởng tượng—lấy một người đàn ông sâu nặng tình nghĩa thế này, chắc cũng không chịu thiệt bao nhiêu đâu ha?
Giang Vọng đang chuẩn bị bữa ăn trong bếp, anh bảo tôi cứ tự do tham quan.
Tôi vừa đi gần tới phòng sách thì… mùi thuốc sát trùng bên trong thu hút sự chú ý của tôi.
Trong lòng tôi không khỏi thầm thở dài—đúng là đại lão, đến cả mùi hương yêu thích cũng khác người.
Dưới nghiên mực trong thư phòng có đè một phong thư đang mở một nửa, dấu vết gấp lại nhiều lần cho thấy đây chắc chắn là thứ rất quan trọng với Giang Vọng.
Tôi thấy hơn nửa lá thư lòi ra khỏi mặt bàn nên định giúp anh ấy chỉnh lại cho ngay ngắn.
Tôi không cố ý nhìn thấy nội dung trong thư đâu, chỉ là… từng hàng chữ đầy tình yêu mãnh liệt trên tờ giấy trắng đó đập thẳng vào mắt tôi, quá chói mắt.
Cuối thư là bốn chữ lớn:
“Người vợ yêu anh.”
Khi ba mẹ sắp xếp tôi làm thư ký cho Giang Vọng, lời nói ý ngoài đều mang ý muốn tác hợp tôi với anh.
Hơn nữa, anh ta cũng từng khẳng định với ba mẹ tôi là mình không có bạn gái hay tin đồn tình cảm gì cả.
Mà đúng, vợ thì không phải bạn gái tin đồn rồi…
Tôi thấy lòng mình chùng xuống. Lớn thế này rồi, chưa ai dám đùa giỡn tôi như vậy—lại càng không phải là một người họ Giang.
Tôi định cầm thư đi chất vấn Giang Vọng, thì bất ngờ đầu đau như búa bổ. Vốn đã bực sẵn vì bị lừa, giờ cơn đau ập đến càng khiến tôi khó chịu hơn.
Tôi tức giận quét sạch mấy cuốn sách trên kệ xuống đất—và một bức ảnh đôi nam nữ ôm nhau hiện ra trước mắt tôi.
Tôi cố gắng chịu đau, nhặt tấm ảnh lên nhìn kỹ, người trong ảnh… lại là tôi và Giang Vọng.
“Đừng nhìn!”