Chương 2 - Người Trở Về Từ Cõi Chết
“Không ngờ căn nhà anh ấy một lòng bảo vệ, lại sớm bị kẻ khác chiếm mất rồi.”
Khi Bạch Lộ nói, tôi chú ý đến tay Cố Yến đeo một chiếc đồng hồ Thượng Hải mới tinh.
Ánh sáng phản chiếu làm tôi thấy đau cả mắt.
Năm đó tôi bán chiếc vòng bạc hồi môn, mới đủ tiền mua cho anh một chiếc đồng hồ để anh mang theo nhập ngũ.
Anh nói đó là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi.
Giờ đây, tay anh đeo đồng hồ người khác tặng, mang theo người phụ nữ khác về chất vấn tôi vì sao không chờ anh.
Thật là trò cười thiên hạ.
Tôi bỗng bật cười, cười đến chảy cả nước mắt.
Tôi đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Cố Yến:
“Cố đoàn trưởng, chúc mừng anh chết đi sống lại, lại còn tìm được người tri kỷ.
Căn nhà này là anh đích thân làm đơn xin cưới để được phân nhà, trên sổ đỏ ghi tên tôi – Lâm Vãn Ý.
Sau khi anh ‘hy sinh’, tôi cũng nhận tiền trợ cấp rồi.
Theo lý thì chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì nữa.”
Tôi dừng một chút, chỉ ra cổng sân:
“Vậy nên, mời hai người đi cho.
Nơi này, không chào đón các người.”
Lời tôi nói như một cái tát vang dội, giáng thẳng lên mặt Cố Yến và Bạch Lộ.
Bạch Lộ tức đến đỏ bừng cả mặt: “Cô… cô là đồ đàn bà không biết xấu hổ!”
Sắc mặt Cố Yến càng thêm khó coi, anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn khoét hai lỗ trên người tôi bằng ánh mắt.
Đúng lúc đó, từ trong nhà vang lên tiếng khóc “oa oa” — là con trai tôi, Tiểu Bảo, tỉnh giấc.
Tim tôi thắt lại, chẳng còn tâm trí đôi co với bọn họ nữa, tôi lập tức xoay người chạy vào trong.
Tôi vừa mới bế Tiểu Bảo lên, bóng dáng cao lớn của Cố Yến đã chặn ngay cửa.
Anh ta nhìn tôi thành thạo thay tã cho đứa bé, ánh mắt phức tạp như một mớ tơ vò.
“Đứa bé này là con ai?” – anh ta hỏi, giọng khàn khàn.
02
Tôi không để ý tới anh ta, tập trung dỗ dành Tiểu Bảo trong lòng.
Đứa nhỏ bụ bẫm trắng trẻo, ngũ quan giống cha nó như đúc, lúc này đang mở to đôi mắt đen láy tò mò nhìn người đàn ông lạ mặt to lớn đang đứng ở cửa.
“Nói đi, Lâm Vãn Ý!” – giọng Cố Yến đã lộ rõ cơn tức giận không thể kìm nén – “Cô đi theo gã đàn ông nào?”
“Gã đàn ông nào?” – tôi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh – “Cố đoàn trưởng, anh có tư cách gì để hỏi tôi? Với thân phận gì mà hỏi? Là người chồng đã chết của tôi, hay là ‘anh Cố’ của bác sĩ Bạch đây?”
Tôi cố tình nhấn mạnh ba chữ “anh Cố”, như vừa là nhắc nhở anh, vừa là châm biếm chính mình.
Cố Yến bị tôi chặn họng, không nói nên lời, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Chắc anh ta chưa từng nghĩ, người vợ nhỏ từng ngoan ngoãn mềm mỏng với anh ta, giờ lại trở nên sắc sảo, đanh thép như vậy.
Mười một năm qua anh đi đường quan rộng mở, còn tôi một mình gồng gánh trên chiếc cầu khỉ chông chênh.
Anh không biết, một người phụ nữ nuôi ba đứa trẻ, chịu bao lời đàm tiếu ở xưởng, chống chọi sự quấy rối của mấy kẻ vô lại trong làng — nếu không cứng cỏi, đã bị nuốt sống từ lâu rồi.
“Cô!” – Cố Yến chỉ vào tôi, tức đến mức không nói được câu hoàn chỉnh.
Bạch Lộ thấy vậy liền bước lên “dỗ dành”: “Anh Cố, đừng giận mà ảnh hưởng sức khỏe. Với loại đàn bà thế này, nói gì cho mệt, cứ gọi bảo vệ đến đuổi cô ta ra ngoài là được rồi!”
Vừa nói, cô ta vừa thân mật khoác lấy tay Cố Yến, động tác tự nhiên như thể đã làm vô số lần.
Tôi nhìn hai người họ thân mật như thế, cảm thấy con dao mang tên “quá khứ” trong tim lại bị xoáy thêm một vòng.
“Đuổi tôi đi?” – tôi ôm con đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt họ – “Bác sĩ Bạch, e là cô chưa rõ tình hình.
Căn nhà này, giấy tờ đứng tên tôi.
Ngôi nhà này, tôi đã sống suốt mười một năm.
Người cần phải cút đi là ai, trong lòng cô không rõ sao?
Hay là cô thấy làm tiểu tam mà vẫn hiên ngang, đến nỗi ba chữ ‘đến trước về sau’ cũng không hiểu nổi?”
Lời tôi nói nhanh như đạn liên thanh, không để Bạch Lộ có cơ hội phản bác.