Chương 7 - Người Tôi Yêu Đã Quên Tôi
12
Từ khi tôi tám tuổi, sau trận đòn khiến tôi sốt cao liên tục mấy ngày, tôi đã quên hết mọi ký ức trước đó.
Những ký ức đầu tiên của tôi bắt đầu từ sau năm tám tuổi.
Vì thế tôi không biết cha mẹ hay người thân của mình là ai. Dù sau này từng có lúc muốn tìm lại gia đình, nhưng suốt bao nhiêu năm qua vẫn chẳng có chút tin tức nào.
Tôi chưa từng ngờ rằng, Phong Nghiễn lại chính là người thân của tôi trước khi tôi lên tám.
Năm tôi ba tuổi, cha mẹ ruột qua đời trong một vụ nổ phòng thí nghiệm hoá học.
Tôi được một người bạn thân thiết nhất của mẹ mang về nuôi dưỡng.
Từ đó, Phong Nghiễn bước vào cuộc đời tôi.
Chúng tôi sống cùng nhau năm năm. Cho đến năm tôi tám tuổi, cha của Phong Nghiễn lấy lý do đưa tôi đi gặp anh, thực chất là để đến gặp mối tình đầu của ông.
Và rồi, ông ta làm mất tôi.
Mười tám năm sau đó, Phong Nghiễn luôn tìm kiếm tôi.
Đó là những điều anh kể với tôi.
Nhưng những ký ức ấy đã hoàn toàn biến mất trong tôi, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ trở lại.
Tôi không chắc mình có thực sự là người mà anh tìm không.
Dù gì, tôi cũng không còn gia đình nữa. Vậy thì, làm sao chứng minh được điều gì?
Lỡ như anh nhận nhầm người thì sao?
Hôm sau, tôi đã hỏi thẳng anh điều đó.
Nghe xong, anh đưa tôi một quyển album ảnh, bên trong là toàn bộ ảnh chụp của tôi và anh.
Từ lúc tôi ba tuổi, cho đến khi tôi tám tuổi.
Không sót tấm nào — cô bé trong ảnh luôn có một nốt ruồi nhỏ giữa lông mày trái.
Sau năm tôi tám tuổi, mỗi bức ảnh về anh đều có thêm một cô bé được vẽ tay bên cạnh.
Đó là tôi — do chính tay anh vẽ.
Vẽ suốt mười tám năm.
Có lẽ thấy tôi không nói gì, sợ tôi buồn khi nhớ lại chuyện cũ, nên anh giả vờ nói nhẹ nhàng:
“Anh từng tưởng tượng em sẽ lớn lên trông như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn không thể bằng em ngoài đời được…”
Tôi cầm quyển album, im lặng nghe, rồi hỏi anh:
“Chỉ vì nốt ruồi giữa lông mày này thôi sao?”
Anh khựng lại một chút, lấy ra tấm ảnh cuối cùng chụp chung của hai đứa, lật mặt sau.
Trên đó, nét chữ nguệch ngoạc viết:
“Mãi mãi ở bên nhau.”
Dưới dòng chữ là hai dấu vân tay nhỏ xíu.
Tôi nhìn dòng chữ ấy, nghe thấy tiếng anh khẽ cười tự giễu:
“Hồi đó ai mà biết, vừa nói mãi mãi bên nhau, đã hoàn toàn xa cách rồi.”
Sau đó không lâu, Phong Nghiễn đưa tôi đi thăm mộ cha mẹ ruột của tôi, và cả mẹ anh.
Tôi cũng được gặp người mà anh gọi là kẻ đã hại chết mẹ anh và làm mất tôi —
Chính là cha anh.
Trong phòng bệnh vắng lạnh, Phong Nghiễn nắm tay tôi đứng trước giường bệnh, cười nhạt, cúi đầu nói với người đàn ông bị đột quỵ không thể nói chuyện:
“Tôi có tin vui muốn báo cho ông, muốn nghe không?”
Nói rồi, anh mở một bản báo cáo xét nghiệm ADN trước mặt ông ta, từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Chúc mừng nhé, ông đã nuôi con của người khác suốt hai mươi chín năm.”
“Ông nhớ phải sống cho lâu đấy, đừng tức mà chết sớm, dơ bẩn cả con đường đầu thai của mẹ tôi!”
Nói xong, anh ném mạnh tờ báo cáo vào người cha mình, mắt đỏ hoe, cười lạnh rồi ôm tôi rời khỏi phòng.
Trước khi đi, tôi quay đầu lại nhìn —
Người đàn ông trên giường bệnh sau phút chốc sững sờ, ánh mắt trống rỗng nhìn trân trân lên trần nhà, khóe mắt lấp lánh nước.
Tôi dĩ nhiên không thương hại ông ta.
Gieo nhân nào, gặt quả nấy — đó là cái giá mà ông ta phải trả.
13
Tôi nghe tin về Đường Dịch lần nữa là khi anh tỉnh lại sau hôn mê.
Ngay sau đó, chuyện anh chia tay với Giang Mịch bất ngờ leo lên hot search.
Mối tình từng được cả mạng chúc phúc, cuối cùng lại kết thúc trong vội vã.
Sự thật ở hiện trường hôm xảy ra chuyện, đến giờ cũng chẳng còn ai quan tâm.
Không lâu sau, Giang Mịch bị bắt gặp đi ăn và xem phim cùng một nam minh tinh đang nổi.
“Yêu lại từ đầu” — hai người thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ.
Nghe nói đó là mối tình đầu của nhau, quen nhau từ nhỏ, giờ lại tái hợp.
Một làn sóng fan couple mới xuất hiện, reo hò:
“Trời ơi! Thanh mai trúc mã + mối tình đầu + tan rồi hợp lại, đỉnh quá trời đỉnh!”
Còn Đường Dịch, chân cũng không đến nỗi tàn phế hoàn toàn, chỉ cần chống nạng là có thể đi lại.
Khoảng thời gian anh còn nằm viện sau khi tỉnh lại, anh gọi cho tôi không biết bao nhiêu lần.
Tôi nhìn dãy số không có tên trong danh bạ nhưng vô cùng quen thuộc ấy — không bắt máy.
Cuối cùng, tôi chặn luôn số anh.
Về sau, chắc anh mượn điện thoại người khác gọi, tôi vô tình nghe máy một lần, vừa nghe thấy anh gọi “Lễ Lễ”, tôi liền cúp máy ngay.
Thật ra trước khi anh xuất viện, tôi từng đến bệnh viện thăm một vị giáo sư lớn tuổi.
Khi đi ngang qua phòng bệnh của anh, tôi tình cờ nghe thấy anh và Giang Mịch đang cãi nhau.
Cả hai đều kích động, đến mức giọng Giang Mịch vang rõ ra ngoài:
“Em đâu có cố tình không kéo anh! Lúc đó nguy hiểm như vậy, nhỡ em bị đá rơi trúng thì sao? Đường Dịch, không phải anh rất yêu em à? Sao giờ lại trách em? Hơn nữa bây giờ anh chỉ là gánh nặng với em thôi!”
Một lúc sau, Đường Dịch bật cười khẽ, giọng khàn đặc:
“Cút đi.”
Tôi không rõ anh đang tự cười nhạo chính mình vì đã ảo tưởng rằng cả hai từng yêu nhau thật lòng, hay đang hối hận vì tình cảm sâu đậm đã trao suốt ngần ấy năm.
Nhưng điều đó đã không còn liên quan đến tôi nữa.
Dù vậy, sau khi xuất viện, anh vẫn đến tìm tôi.
Tôi không ngạc nhiên. Tôi biết ngày này sớm muộn cũng sẽ đến.
Tối hôm đó, tôi vừa ra khỏi thang máy, trên tay cầm một bó lan dạ hương, đã thấy anh đứng trước cửa nhà tôi, chống nạng.
Anh mặc áo khoác đen, tóc đã cắt ngắn, đôi mắt đầy tơ máu, gò má hóp lại, cả người gầy hẳn đi.
Thấy tôi, anh đỏ mắt tiến lại một bước:
“Lễ Lễ.”
Tôi lùi lại một bước, nhìn anh xa cách:
“Anh Đường, tôi với anh thân sao?”
Anh đột ngột nắm lấy tay tôi, vội vàng nói:
“Lễ Lễ, anh mới là bạn trai em, không phải Phong Nghiễn. Hắn lừa em đấy.”
“Anh và Giang Mịch chỉ là hợp đồng. Lễ Lễ, người em thích luôn là anh mà.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh, chậm rãi rút tay về, hỏi lại:
“Thật sao? Vậy anh chứng minh đi…”
“Chứng minh xem người em thích thật sự là anh?”
Anh không có cách nào chứng minh.
Rồi anh bắt đầu cố gắng tìm mọi cách đưa tôi đi khám. Anh nói:
“Lễ Lễ, em chỉ là quên anh thôi. Chỉ cần nhớ lại, em sẽ biết người em yêu là ai.”
“Anh đã mời bác sĩ thần kinh nổi tiếng nhất, nhất định sẽ giúp em khôi phục trí nhớ.”
Tôi không đồng ý đi bệnh viện. Anh bèn kể lại chuyện xưa —
Kể rằng chúng tôi từng cùng nhau vượt núi thoát ra từ vùng hẻo lánh.
Từng sống dưới tầng hầm, ăn mì gói, từng thề nguyện bên nhau trọn đời.
Kể rằng tôi từng thức trắng đêm chăm sóc anh khi anh bệnh.
Kể rằng tôi từng đứng dưới tuyết chờ anh cả đêm chỉ để xem anh thử vai…
Từng chuyện, từng chuyện, anh đều nhớ.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn không ngần ngại vứt bỏ tôi.
Người từng sợ tôi nhớ lại nhất, giờ đây lại làm đủ mọi cách để tôi khôi phục trí nhớ.
Tôi đoán, ngày ấy khi buông tay, chắc anh chưa từng nghĩ sẽ có lúc phải quay đầu.
Tôi nhìn ánh mắt đỏ hoe, đầy tuyệt vọng của anh.
Tim tôi không hề dao động.
Chiều hôm đó, sau khi tôi một lần nữa từ chối gặp mặt, tôi nhận được một lá thư.
Là thư tôi viết từ bốn năm trước.
Khi đó tôi vừa mới quen Đường Dịch, mạng xã hội bỗng rộ lên trào lưu “viết thư gửi cho chính mình trong tương lai”, tôi thấy thú vị nên cũng viết.
Tôi còn kéo Đường Dịch viết cùng.
Nhưng cuối cùng chỉ có tôi viết.
Nếu không có gì bất ngờ, thì đây có lẽ là bằng chứng duy nhất cho thấy chúng tôi từng yêu nhau.
Trời sau mưa đầy ráng chiều, chân trời như bốc cháy.
Tôi cầm lá thư vào nhà tắm.
Không đọc.
Đốt đi.