Chương 3 - Người Tình Từ Thùng Rác

Tôi vươn tay định xoa chân, ai ngờ anh tưởng tôi muốn giật lấy điện thoại.

Ngay lập tức, anh đè chân tôi xuống, tiếp tục chuyển khoản nhanh hơn.

Tôi trợn mắt há mồm, khóe miệng khẽ nhếch lên, lại cố gắng đè xuống.

Chân đau muốn chết, nhưng nhìn số tiền liên tục nhảy lên, vừa áy náy lại vừa… lâng lâng.

Lý trí mách bảo tôi nên dừng anh ấy lại.

Nhưng đạo đức trong tôi thì đang rục rịch—

Hay là… cứ để anh ấy chưa tỉnh táo ngay đi, chuyển thêm chút nữa cũng được mà?

Nghe tiếng thông báo liên tục, vui tai thật đấy…

10

Quả nhiên, anh ấy không làm tôi thất vọng.

Một phút sau, tài khoản của tôi bị đóng băng khẩn cấp vì giao dịch bất thường.

Tôi bị anh đè đến khó chịu, liều mạng giãy dụa, dùng chân còn lại đạp vào bụng anh:

“Tránh ra, chân em đang chuột rút, bị anh đè đến tê luôn rồi!”

Anh không để ý, bị tôi đá rơi khỏi giường.

Tiếng bịch vang lên, thịt va vào sàn nhà tạo ra âm thanh không nhỏ chút nào.

Nghe thấy vậy, tôi hơi chột dạ, vô thức co chân lại.

Anh ấy lăn một vòng rồi bật dậy, túm lấy chân tôi.

Dưới ánh mắt có phần hoảng hốt của tôi, bàn tay lớn của anh bắt đầu tỉ mỉ xoa bóp để giúp tôi thư giãn.

“Anh đưa em về nhà anh rồi. Đây là phòng anh.”

Tôi lắc lắc sợi xích trên chân, hỏi:

“Vậy cái này giải thích sao?”

Anh cúi mắt, giọng có chút run rẩy:

“Sợ em giàu rồi sẽ không cần anh nữa, nên anh ra tay trước, trói em trên giường anh.”

Vừa nói xong, nước mắt lại bắt đầu rơi.

Tôi mãi mới nhận ra, cảm xúc của anh lúc này có gì đó không đúng lắm.

Tôi nghĩ nên rút chân lại, nói chuyện cho rõ ràng.

Ai ngờ hành động này lại kích thích anh thêm.

Anh quỳ giữa hai chân tôi, vừa khóc vừa cúi xuống hôn:

“Tất cả tiền của anh đều cho em, em có thể thích anh thêm một chút không?”

“Xin em… đừng bỏ rơi anh.”

Giọng anh run rẩy, mang theo tiếng nức nở, cả người như sắp sụp đổ.

Tôi khẽ thở dài.

Nâng mặt anh lên, nhìn vào đôi mắt ướt át mơ màng ấy, tôi nhẹ nhàng che mắt anh lại, thử thăm dò mà hôn xuống.

“Được rồi, được rồi, thật mà. Đừng khóc nữa.”

Không có anh, tôi đi đâu tìm được một anh chàng vừa si tình, vừa mít ướt, lại còn có cơ bụng đây?

Anh không trả lời.

Ngược lại, vì tôi chủ động mà hứng thú dâng cao, vừa giả vờ ngây thơ rên rỉ, vừa đè tôi xuống, tiếp tục chiếm thế thượng phong.

Đồ đàn ông cẩu thả.

Chỉ một nụ hôn đơn giản mà đã kích động đến mức này, chẳng lẽ trước giờ anh ta chưa từng hôn ai sao?!

Bị hôn đến mức không thở nổi, tôi lại giơ chân đạp anh ra.

“Bình tĩnh chưa? Bình tĩnh rồi thì nói chuyện đàng hoàng!” Tôi bắt đầu bực mình.

Áo sơ mi trên người nào đó đã bung hết cúc, bị tôi đá văng ra lại còn quỳ bò ngược trở lại, tự nguyện dâng mặt lên, chờ tôi đá thêm phát nữa.

Anh ta còn bảo gần đây đã luyện cơ bụng đẹp hơn rồi, tôi muốn giẫm lên thử cũng được.

Tôi im lặng rụt chân lại, sợ đạp thêm phát nữa anh ta lại thích mất.

Đúng là có bệnh.

Biến giam giữ trái phép thành trò chơi luôn rồi.

11

Ôn Luyện thật sự có bệnh, bệnh tâm lý.

Sau khi tôi khẳng định chắc chắn rằng mình sẽ không bỏ anh ấy chỉ vì giàu có, anh lặng lẽ lấy ra hợp đồng tài sản cùng thẻ ngân hàng để chứng minh khả năng tài chính của mình.

Rồi mới móc ra giấy chứng nhận bệnh tâm lý.

Thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện.

“Anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, kèm theo hội chứng khao khát tiếp xúc da. Nhưng em yên tâm, mức độ nhẹ, anh vẫn uống thuốc đầy đủ.”

“Anh giấu bệnh là lỗi của anh… Anh chỉ sợ em cảm thấy ghê tởm, rồi rời xa anh thôi.”

“Anh… anh thích em, rất muốn ở bên em. Nhưng cũng sợ bản thân phát bệnh sẽ làm tổn thương em. Định sẽ nói thật, nhưng bị kích thích… nên… nên phát bệnh trước luôn rồi.”

Anh chột dạ, len lén liếc tôi.

“Rồi giận dỗi chạy đến nhà em, nhân lúc em bị hạ đường huyết, tiện thể trói em luôn…”

Nói đến đây, ánh mắt anh chợt sáng lên.

“Lúc đưa em về phòng, anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn! Anh biết làm vậy là phạm pháp, anh vẫn kiểm soát được hành vi của mình, ý thức rất rõ ràng.”

“Nhưng… anh không muốn thả em đi…”

Anh cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào tôi.

Tôi nghe mà huyết áp vọt lên, chỉ vào sợi xích trên chân:

“Mở ra.”

Anh ngoan ngoãn làm theo, cả người trông thê lương vô cùng.

Tôi tự ghê tởm chính mình.

Một tên đàn ông đẹp trai mà bệnh đến mức này rồi, mà tôi vẫn nghĩ hay là cứ bỏ qua đi cho rồi?

Hết cách rồi, đời này tôi coi như lụi với người đàn ông này rồi.

Vừa đẹp trai, vừa có bệnh.

“Còn đứng đó làm gì? Mặc quần áo vào, xuống dưới đi bệnh viện với em!”

Anh chớp mắt một cái, giọng lộ rõ sự phấn khích:

“Em… em muốn đưa anh đi khám sao? Em không chê anh à?”

Không nói nhiều, tôi véo má anh một cái, rồi cắn xuống không thương tiếc.

“Lo chữa bệnh trước đã!”

Hu hu hu hu, xin lỗi mẹ, con hám tiền hám sắc, không bỏ được.

Tôi cảm thấy nếu anh ấy chịu trị thì vẫn có thể cứu vãn, tôi không muốn buông tay.

Nhưng tôi không ngờ, vừa bước xuống cầu thang…

Cửa lớn phía dưới đột nhiên bị mở tung.

Một người phụ nữ hùng hổ xách túi xách xông vào, tiện tay vớ lấy bình chữa cháy kế bên, khí thế ngập trời.

“Ôn Luyện! Thằng nhãi khốn kiếp! Mày có phải nhốt con gái nhà người ta trong phòng không?!”

“Mẹ nói cho mày biết, dám làm chuyện phạm pháp thì đừng trách mẹ vạch mặt, tự tay tống mày vào tù!”

Vừa dứt lời, bà ấy đối diện với ánh mắt của chúng tôi từ trên cầu thang nhìn xuống.

Không gian chợt lặng ngắt như tờ.

Tôi nhìn Ôn Luyện.

Lại nhìn người phụ nữ có vẻ vô cùng phức tạp kia.

Cuối cùng, ấp úng mở miệng:

“À… ơ… chào… chào dì ạ…”

Cùng lúc đó, cảnh sát trang bị đầy đủ đột nhiên phá cửa xông vào từ ban công:

“Đứng yên! Không được động đậy!!”

……

Tôi chưa bao giờ nghĩ… cuộc đời mình lại hài hước đến mức này.

12

Cuối cùng, kẻ bị thương duy nhất chính là tấm kính cửa sổ trong phòng Ôn Luyện, bị cảnh sát vũ trang đạp cho vỡ vụn tan tành.

Ba chúng tôi hân hạnh nhận được chuyến du lịch một ngày tại đồn cảnh sát.

Ôn Luyện bị phê bình vì hành vi không đúng mực, và bị bắt viết bản kiểm điểm 3.000 chữ.

Tôi và mẹ anh ngồi bên ngoài, hai người đều vô cùng lúng túng.

Cuối cùng, bà ấy nắm lấy tay tôi, nhét vào một chiếc thẻ, nhỏ giọng nói:

“Con trai dì đúng là có chút vấn đề, nhưng bây giờ nó uống thuốc có thể kiểm soát được rồi. Con đừng chê nó nhé.”

“Lần này dì về hơi gấp, chưa kịp chuẩn bị gì. Số tiền này con cứ cầm lấy, coi như phí yêu đương với con trai dì.”

Trời mới biết, bà ấy tiện tay mở camera giám sát trong nhà, vừa thấy thằng con trai ôm một cô gái bất tỉnh về phòng thì hốt hoảng đến mức nào!

Bà tưởng rằng bệnh tình đã dần ổn định, đã có cả bạn gái, mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.

Ai ngờ càng ngày càng nặng.

Quá sợ hãi, bà lập tức hủy chuyến du lịch, bay về nước ngay lập tức.

Trên đường từ sân bay về nhà, bà phân vân mãi, cuối cùng quyết định báo cảnh sát.

13

Tôi nghiêm túc từ chối thẻ ngân hàng của mẹ Ôn Luyện.

Bà nhìn tôi, trong ánh mắt cảm kích lại có thêm chút tán thưởng.

Tôi cười đầy chột dạ.

Lý do từ chối rất đơn giản—Ôn Luyện đã chuyển khoản quá nhiều, nếu nhận thêm tiền nữa thì… không hợp lý lắm.

Ban đầu tôi chỉ định tiện thể hỏi thêm về bệnh tình của Ôn Luyện.

Ai ngờ mẹ anh lại khóc òa lên, rồi không ngừng khen tôi:

“Trước đây, khi biết con hẹn hò với nó, dì đã nhắn tin cho con rất nhiều lần, bảo con suy nghĩ thật kỹ. Con trai dì thật sự có bệnh.”

“Hu hu hu hu, không ngờ con thật lòng yêu nó!”

Bảo sao Ôn Luyện dễ khóc vậy, hóa ra là di truyền.

Tôi lặng lẽ đưa khăn giấy cho bà, sau đó mở điện thoại, tìm mục tin nhắn bị chặn.

Quả nhiên, những tin nhắn từ nửa năm trước vẫn còn đó.

Lúc đầu tôi nhận được tin này, còn tưởng biến thái nào quấy rối, nên thẳng tay chặn luôn.

Ai mà ngờ, đó lại là tin nhắn nhắc nhở từ mẹ Ôn Luyện…

Tôi luôn biết Ôn Luyện rất giàu.

Bình thường trông anh ấy không khác gì người bình thường, nhưng thực chất lại cực kỳ dính người, thậm chí còn chấp niệm một cách quá đáng.

Yêu đương với anh ấy, tôi cũng không hiểu mình có điểm nào hấp dẫn mà khiến anh ấy một lòng một dạ như vậy.

Nhưng tôi không hề nghĩ đến, anh ấy chính là con trai nhà họ Ôn—gia tộc giàu có bậc nhất thành phố N.

Khối tài sản của anh ấy thậm chí có thể ngang ngửa cả nhà họ Lâm.

Dù có chút bệnh, nhưng không sao, vẫn kiểm soát được.

Nhà họ Ôn tối hôm đó xách theo dự án tìm đến nhà họ Lâm hợp tác.

Ba tôi—Lâm gia chủ—còn đang mơ hồ, xác nhận không nhầm lẫn gì liền gật đầu ký kết ngay lập tức.

Mãi sau này ông mới biết, đây chính là đơn hàng tôi vô tình kéo về nhà, chỉ vì đang hẹn hò với Ôn Luyện.