Chương 9 - Người Tình Giấu Kín

13

Tôi nghi ngờ Văn Yến Sinh cố tình làm vậy.

Vì ngay sau khi chụp xong, anh liền buông tay, quay đầu lại nhìn sắc mặt của Thời Dực Niên.

Với kiểu người lạnh lùng, cao ngạo như anh, Tôi không loại trừ khả năng anh ta trong bụng chứa đầy tâm kế.

Trong đầu tôi lóe lên cả vạn khả năng. Cuối cùng kết luận được rằng — anh đang thử dò xét Thời Dực Niên.

Tối hôm đó có lẽ anh đã chứng kiến, Nhưng không nghe rõ cuộc đối thoại giữa tôi và Thời Dực Niên.

Vậy nên giờ anh mới thông qua cách tương tác với tôi, Để thăm dò mối quan hệ giữa tôi và anh ta, Cũng là đang giúp cháu gái mình kiểm tra người đàn ông này.

Lần ở bàn mạt chược, Lần ở showroom, Tất cả đều có chủ ý.

Nghĩ đến đây, tôi càng thấy Mục Diễn nói không sai — Tốt nhất vẫn nên tránh xa Văn Yến Sinh.

Người đàn ông có tâm tư sâu không lường được như vậy, Tôi thật sự không kham nổi.

Nhưng dù không thể dây vào, Thì những lần tiếp xúc xã giao vẫn không tránh khỏi.

Mùng Một Tết, ba mẹ đã sớm kéo tôi và Mục Diễn dậy, Cùng sang nhà họ Văn chúc Tết.

Ông cụ nhà họ Văn đã ngoài bảy mươi, Tinh thần vẫn minh mẫn, vui vẻ trao cho tôi một phong bao lì xì lớn.

Tôi vội vàng xua tay từ chối, Văn Gia Tịnh lại kéo tay tôi cười: “Nhận đi mà, không nhiều đâu.”

Cô ấy đưa tôi mấy bức ảnh đã rửa ra: “Cậu xem ảnh hôm qua kìa, biểu cảm của cậu buồn cười quá trời.”

Trong bức ảnh, nụ cười của Văn Yến Sinh khiến tôi khựng lại một giây, nghẹn cả hơi thở.

Tôi theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa sổ sát đất — Anh đang đứng đó gọi điện thoại, bóng lưng toát lên sự cô độc và lạnh nhạt, Giống như một người không thể lại gần.

Tôi thậm chí nghĩ mình đang ảo giác — Văn Yến Sinh sao có thể cười rạng rỡ đến vậy?

Ông cụ nhà họ Văn nhìn chúng tôi đầy trìu mến: “Ta bảo rồi, tối qua cháu trốn đi đâu, nào nào, đưa ông xem ảnh với.”

Tôi cung kính đưa ảnh cho ông, Ông đỡ kính lão, nhưng chỉ vài giây sau, nụ cười trên môi ông khựng lại.

Tuy nhiên, rất nhanh ông lại mỉm cười hiền hậu nhìn tôi, rồi quay sang nói với ba mẹ tôi:

“Trẻ con lớn nhanh thật đấy. Trong đám nhỏ, chỉ có hai đứa con gái, Tiểu Tranh ngoan ngoãn hiểu chuyện, ông quý lắm. Tiếc là bên ông, chỉ có con bé Gia Tịnh là chẳng nghe lời.”

Ba tôi cười đỡ lời: “Ngài nói thế chứ Văn Yến Sinh còn chưa lập gia đình, Sau này ngài còn phải bồng cháu nội nữa mà.”

Ông cụ phất tay: “Càng chẳng yên tâm với nó, Ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa dắt cô nào về nhà, thôi đừng nhắc.”

Nói xong, ông chuyển chủ đề: “Ông thật sự rất quý con bé Tiểu Tranh nhà các cháu.

Nó và Gia Tịnh bằng tuổi, lại thân thiết từ nhỏ. Hay là… để ông nhận nó làm cháu gái nuôi đi, sau này hai nhà cũng qua lại thân thiết hơn.”

Lời này vừa nói ra, Ba mẹ tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng gật đầu đồng ý:

“Được ngài nhận làm cháu nuôi là phúc khí của con bé Tiểu Tranh đấy ạ.”

Thân càng thêm thân với nhà họ Văn, Không chỉ đơn thuần là chuyện qua lại giữa hai nhà,

Mà còn là vô số lợi ích đằng sau không thể lường hết.

Ông cụ kéo tôi lại gần, Sai người mang vòng tay ra.

“Nếu đã là cháu gái nuôi của ông, thì cái phong bao đó chẳng đủ đâu. Đây là đôi vòng tay bà nội cháu để lại, Cháu với Gia Tịnh mỗi người một chiếc, sau này nhớ thường xuyên đến chơi với ông.”

Theo lý mà nói, chỉ trẻ con mới có chuyện nhận làm cháu nuôi, Tôi lớn thế này rồi, chẳng hiểu ông đang có ý gì.

Tôi liếc nhìn ba mẹ để xin ý, Họ lập tức ra hiệu bằng ánh mắt — bảo tôi mau nhận lời.

Đầu óc tôi hơi mơ hồ, Nhưng vẫn ngoan ngoãn cảm ơn rồi gọi một tiếng: “Cháu chào ông ạ.”

Đúng lúc này, Văn Yến Sinh vừa gọi điện xong, bước vào nhà.

“Yến Sinh,” ông cụ nhà họ Văn gọi anh lại: “Ông đã nhận Tiểu Tranh làm cháu gái nuôi, sau này con bé gọi cháu là chú út là nghiêm túc đấy. Cháu phải coi nó như Gia Tịnh, đều là cháu gái ruột.”

Văn Yến Sinh khựng bước, ánh mắt lạnh lùng như khối ngọc đen.

Nhưng khi mở miệng, giọng anh lại không còn điềm đạm như thường:

“Ba!”

Sắc mặt ông cụ trầm xuống rõ rệt, giọng cũng lạnh hẳn: “Đã quyết rồi thì đừng quên thân phận của mình. Lại đây, lì xì cho hai đứa cháu đi.”

Văn Yến Sinh không nói thêm, quay người đi thẳng lên lầu, chỉ để lại một câu: “Xin lỗi, con còn công việc phải xử lý.”

Bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ.

Văn Gia Tịnh lập tức xáp lại bên ông cụ, nũng nịu dỗ dành, Cuối cùng cũng khiến sắc mặt ông dịu lại.

Còn đầu tôi thì rối tung lên.

Văn Yến Sinh… hình như không thích tôi. Đến mức chỉ là nhận làm cháu gái thôi cũng khiến anh thấy khó chịu.

14

Người lớn ở dưới lầu trò chuyện.

Văn Gia Tịnh kéo tôi lên phòng, nhờ tôi chọn đồ giúp: “Mai tớ với A Niên đi chơi, cậu thấy tớ nên mặc bộ nào?”

Khuôn mặt cô ấy lấp lánh niềm vui thẹn thùng, Xem ra chuyện với Thời Dực Niên đang tiến triển tốt.

Thật ra tôi không còn cảm thấy đau lòng nữa, Nhưng trong tim vẫn luôn có một cái gai chưa nhổ được.

Nếu hai người thật sự thích nhau, sớm muộn gì cũng đến với nhau — Vậy tại sao Thời Dực Niên lại lãng phí hai năm của tôi vô ích?

Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hỏi: “Cậu thật sự thích anh ấy sao?”

Cô ấy thoáng sững lại, rồi nhanh chóng mỉm cười: “Anh ấy rất tốt với tớ, cũng rất phù hợp.”

Câu trả lời này… không giống phong cách của Văn Gia Tịnh. Từ nhỏ đến lớn, đồ cô ấy mặc hay dùng, Nhất định phải là thứ cô ấy thích nhất, chưa bao giờ chấp nhận tạm bợ.

Dù không thân thiết lắm, nhưng đã là bạn từ nhỏ, Tôi vẫn hy vọng cô ấy có thể suy nghĩ rõ ràng về chuyện tình cảm.

“Nếu hai người thật sự có tình cảm, Vì sao trước đây không đến với nhau?”

Cô ấy im lặng. Ánh mắt lại chuyển sang khung ảnh trên đầu giường.

Trong ảnh là trận tuyết lớn ở Manchester, Văn Gia Tịnh được một người đàn ông ôm trong lòng.

Người đó nhìn hơi quen, Nhưng tôi không thể nhớ nổi là ai.

Viền mắt cô ấy đỏ lên, tay siết chặt lấy vạt áo.

Tôi nghĩ, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy… chưa đủ thân thiết để bàn những chuyện cá nhân như vậy.

Thấy cô ấy trầm xuống, tôi cũng không quấy rầy nữa, Tìm cớ rời khỏi phòng.

Ra đến hành lang, Cánh cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Một bàn tay kéo tôi vào bên trong.

Tôi còn chưa kịp kêu lên, Thì đã bị Văn Yến Sinh đẩy sát vào cánh cửa.

Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, Gần đến mức tôi có thể nhìn thấy hàng mi anh đang khẽ run.

“Chú út… chú làm gì vậy?”

Hơi thở anh nặng nề, phả sát vào mặt tôi.

“Tiểu Tranh, anh chỉ hơn em có tám tuổi, Em đừng gọi kiểu già thế được không?”

Gì cơ? Mục Diễn và Thời Dực Niên chỉ nhỏ hơn anh có ba tuổi cũng gọi là chú út,

Sao đến lượt tôi lại bị coi là đang ‘gọi già’?

Tôi nhìn anh với vẻ không hiểu nổi.

Ánh mắt anh nóng rực, khiến tôi theo phản xạ nghiêng đầu tránh né.

Một lúc sau, anh khẽ nói một tiếng: “Xin lỗi.” Rồi buông tay đang đặt cạnh tôi ra, lùi lại nửa bước.

Tôi gần như bỏ chạy, đẩy cửa lao ra ngoài.

Văn Yến Sinh… hôm nay thực sự không bình thường.

Mặt tôi nóng bừng, Hơi thở cũng trở nên dồn dập.

“Gia Tịnh? Em ở đâu vậy?”

Thời Dực Niên bê ly trà, vừa bước lên lầu, Đúng lúc chạm mặt tôi.

Thấy tôi cố tình tránh né, Anh nhanh chóng bước lên, đưa mu bàn tay áp vào trán tôi.

“Em bị sốt à? Mặt đỏ thế này. Anh đã bảo rồi, mùa đông phải mặc ấm vào. Mấy hôm trước anh còn nhắn tin dặn em giữ ấm, vậy mà em chặn anh luôn.”

Giọng nói đầy quan tâm khiến tôi bỗng chốc ngẩn người. Cứ như anh vẫn còn là Thời Dực Niên của ngày xưa vậy.

Tôi sực tỉnh, hất tay anh ra: “Em không sao.”

“Không sao cái gì? Em nhìn lại sắc mặt mình đi. Dù thế nào, anh cũng chỉ mong em sống tốt. Không ngờ rời xa anh rồi, ngay cả bản thân em cũng không chăm nổi…”

Tôi nghe mà bực bội, đẩy anh một cái, giọng lạnh tanh: “Em nói là không sao!”

Thời Dực Niên rõ ràng không ngờ tôi sẽ đẩy anh. Tay anh run lên, Cả ly trà nóng đổ ào xuống sàn.

Một ít nước trà bắn trúng chân tôi.

Rát quá, tôi hít mạnh một hơi, lập tức ngồi thụp xuống.

Thời Dực Niên hốt hoảng, định bế tôi dậy, Đúng lúc đó, Văn Gia Tịnh nghe tiếng động mở cửa bước ra.

Tay anh khựng lại giữa không trung.