Chương 4 - Người Tình Giấu Kín
“anh Dực Niên, anh đến rồi à?”
Thời Dực Niên quả không hổ danh là người được cụ Văn đánh giá rất cao, Ra vào thương trường nhiều năm nên kiểm soát cảm xúc cực tốt. Anh lập tức lấy lại phong thái, mỉm cười bước lên chào hỏi chúng tôi.
Lúc này tôi mới để ý đến hộp quà trên tay anh.
Anh né tránh ánh mắt tôi, Đưa món quà đó cho Văn Gia Tịnh: “Tìm món này mất khá nhiều thời gian, nên mới đến muộn.”
Văn Gia Tịnh sống ở nước ngoài vài năm, Vừa nhận được quà liền mở ngay, vui vẻ thốt lên:
“Ôi, là chiếc lọ điều ước tụi mình từng chôn hồi bé đây mà! Lúc đó mình viết là muốn trở thành công chúa hạnh phúc nhất thế giới cơ đấy, ngây thơ quá đi mất!”
Ánh mắt Thời Dực Niên dừng lại trên gương mặt cô ấy, đầy dịu dàng và cưng chiều.
Cô ấy vốn dĩ đã là công chúa — Được mọi người nâng niu hết mực.
Thời Dực Niên cũng không ngoại lệ. Không chỉ bỏ công tìm hoa, Mà cả chiếc lọ điều ước từng chôn dưới đất hơn mười năm trước, anh cũng tự tay đào lại.
Chỉ có điều… Anh lại quên mất — Hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau của chúng tôi.
Nói chính xác hơn… Chúng tôi vẫn chưa chia tay.
Khóe miệng Văn Gia Tịnh hiện lên hai lúm đồng tiền sâu hoắm, Cười rạng rỡ nói: “Trong tất cả những món quà anh tặng em, em thích cái này nhất đó!”
Nghe thấy vậy, Thời Dực Niên lập tức liếc tôi đầy cảnh giác.
Ánh mắt ấy như kim nhọn đâm thẳng vào tim, khiến máu trong người tôi như ngưng trệ.
Tôi cố tình hỏi như không biết: “anh Dực Niên thường tặng quà cho em à?”
“Đúng vậy, dù ba năm qua ở nước ngoài không gặp nhau, nhưng hầu như tháng nào em cũng nhận được quà của anh ấy. Tháng trước là dây chuyền, tháng trước nữa là đàn cello.”
Thì ra… người được nhận quà, không chỉ có mình tôi.
Chỉ là quà của Văn Gia Tịnh luôn đúng theo sở thích của cô ấy. Còn quà của tôi…
Tháng trước là một đôi bông tai — nhưng tôi không có lỗ tai. Tháng trước nữa là một cây đàn piano — nhưng tôi chẳng có tí năng khiếu âm nhạc nào.
Có lẽ, chỉ là tiện tay. Chỉ là cho có.
Còn tôi thì ngốc đến mức đi xỏ lỗ tai, đăng ký học piano.
Nhìn tất cả những gì trước mắt, tôi không hiểu lấy đâu ra dũng khí, mở miệng mỉa mai nửa thật nửa đùa: “anh Dực Niên đối xử tốt với em gái quá nhỉ, bạn gái anh biết không đấy?”
Gương mặt Thời Dực Niên thoáng cứng lại.
Văn Gia Tịnh bị thu hút bởi dáng người cao lớn ở phía xa, liền reo lên: “Chú út của em về rồi, em qua đó chút nha!”
Sau khi cô ấy đi, Thời Dực Niên kéo tôi vào vườn sau, nơi không có ai.
Giờ đang là mùa đông, Tôi chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, lạnh đến mức rùng mình.
Nếu là trước đây, anh sẽ lập tức cởi áo khoác khoác lên vai tôi, Rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Nhưng giờ thì không.
Anh nhíu mày, toàn bộ sự chú ý chỉ dồn vào câu nói khi nãy tôi cố tình nói ra: “Tiểu Tranh, em đang làm loạn cái gì thế!”
Gió lạnh làm mắt tôi cay xè, tôi nhắm mắt lại, cố nuốt nỗi chua xót vào trong, thì thào hỏi:
“Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Anh khựng lại, Hiển nhiên là không nhớ.
Tôi nói tiếp: “Là kỷ niệm hai năm yêu nhau của chúng ta. Thời Dực Niên, anh từng hứa…
Đến hai năm, chúng ta sẽ công khai tình cảm.”
Anh cúi đầu nhìn tôi, sắc mặt phức tạp, mấp máy môi: “Xin lỗi… gần đây anh bận chuẩn bị tiệc đón Gia Tịnh.”
Người quan trọng thì nhớ, Người không quan trọng thì quên.
Chào đón cô ấy về nước quan trọng hơn ngày kỷ niệm của chúng ta — Buồn cười thật.
“Bận đến mức không có thời gian nghiêm túc nói với em một câu chia tay à?”
Thật ra mấy hôm nay tôi cũng nguôi ngoai phần nào. Nếu anh nghiêm túc xin lỗi, Chúng tôi bình tĩnh chia tay, Tôi thực sự định để mọi chuyện kết thúc ở đó.
Nếu tôi nói với anh tôi, Chắc chắn anh ấy sẽ xông lên đấm anh một trận.
Nhưng vì nghĩ đến tình cảm tuổi thơ giữa chúng tôi, Tôi không muốn làm mọi chuyện đến mức không thể quay đầu.
Có lẽ thấy tôi phản ứng quá gay gắt, Gương mặt anh sa sầm, nhíu mày nói: “Em trước giờ ngoan ngoãn biết nghe lời, sao giờ lại nói khó nghe như vậy? Anh đã nói chia tay đâu?”
Ngực tôi đau nhói.
Lại là cái sự “ngoan ngoãn, biết nghe lời” chết tiệt đó…
Vì thế nên mới chọn tôi làm người lấp chỗ trống khi cô đơn à?
Gió lạnh làm giọng tôi hơi run: “Vậy thì để cô bạn gái trong bóng tối này thay anh nói câu chia tay.”
7
Anh thở phào nhẹ nhõm. Hình như định nói gì đó, nhưng mãi vẫn không lên tiếng.
Nhưng tôi biết, Thứ anh muốn nói — chắc chắn không phải là giữ tôi lại.
Có khi trong lòng anh đang mừng. Mừng vì không cần phải là kẻ xấu, không phải là người nói ra câu kết thúc trước.
Tôi gạt cơn đau, tiếp tục:
“Còn nữa, anh dựa vào đâu mà thấy thương hại em? Điều đó chỉ khiến em cảm thấy bản thân thật nực cười. Hoa cũng đừng gửi nữa, em thật sự rất ghét mấy bó hoa anh tặng.”
Trong mắt anh thoáng qua một tia bối rối, Rồi nhanh chóng quay mặt đi.
Quả nhiên, hoa không phải do anh đích thân tặng.
Gió lạnh thổi tan nát mọi cảm xúc trong lòng tôi.
Thời gian như ngừng trôi ở khoảnh khắc ấy, Tôi trân trân nhìn người đàn ông trước mặt đang không biết phải nói gì.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên không đúng lúc.
Chỉ cần nhìn sắc mặt của Thời Dực Niên, tôi đã biết là ai gọi đến.
Anh lập tức bỏ qua chuyện hoa, Lông mày giãn ra, giọng nói cũng dịu hẳn đi: “Có chuyện gì vậy? A Diễn bọn họ tìm anh à? Anh tới liền.”