Chương 17 - Người Tình Giấu Kín

Người ta nói, bạn gái hiện tại mà gặng hỏi chuyện người cũ, cuối cùng tự hỏi rồi tự giận chính mình — tôi thấy khá buồn cười, vì Mục Tranh chưa từng nhắc đến Gia Tịnh.

Tôi nghĩ đến dịp kỷ niệm hai năm, tình cảm đã ổn định, cũng là lúc nên công khai.

Nhưng ông trời luôn thích trêu ngươi.

Mục Diễn nói, Gia Tịnh sắp về nước, và vẫn còn độc thân.

Phần sau tôi nghe không vào nữa. Bọn họ hỏi về Mục Tranh, tôi vô thức buột miệng nói là:

“Tôi chỉ thấy thương hại cô ấy thôi, chơi cho vui.”

Thật ra tôi chưa từng nghĩ nghiêm túc về điều đó, nhưng lời nói đã thốt ra.

Mục Tranh nghe thấy, đôi mắt đỏ hoe như thỏ con, tôi không dám nhìn cô ấy.

Tôi biết mình có lỗi với cô ấy, nhưng nếu hối tiếc có thể quay lại, tôi vẫn không muốn bỏ lỡ Gia Tịnh.

23 – Thời Dực Niên (2)

Chuyện giữa tôi và Gia Tịnh tiến triển khá suôn sẻ.

Dường như cô ấy cũng không quá thích tôi, nhưng tôi cũng không quá bận tâm.

Nhưng luôn có những chuyện không ngờ tới — Mục Tranh và Văn Yến Sinh, trở nên thân thiết.

Cô ấy thậm chí còn vì anh ta mà đỏ mặt, giống hệt như lúc đối với tôi.

Ngực tôi bỗng thấy bức bối, không rõ là cảm xúc gì.

Chắc là lo cho cô ấy thôi, Văn Yến Sinh không phải người dễ dây vào.

Thằng nhóc nhà họ Từ chỉ vì chọc giận anh ta, bị đánh gần chết rồi bị đuổi đi.

Văn Yến Sinh sau đó còn bị nhà họ Văn ép ra nước ngoài “hạ nhiệt”.

Cách anh ta nhìn cô ấy, không qua nổi con mắt đàn ông như tôi.

Là thích. Thích đến mức phát điên.

Càng là kiểu đàn ông như vậy, càng nguy hiểm.

Tôi nhiều lần khuyên Mục Tranh tránh xa anh ta, nhưng cô ấy hoàn toàn không để tâm.

Bức ảnh chụp chung tối hôm đó, nét mặt tôi vặn vẹo, khó coi.

Nhưng tôi vẫn giữ suốt nhiều năm, vì đó là bức ảnh duy nhất giữa tôi và cô ấy.

Ngay cả khi người trong ảnh đang ôm cô ấy là một người đàn ông khác, còn tôi chỉ là một kẻ đứng nhìn từ xa.

Tôi thấy ngột ngạt, hết điếu này đến điếu khác.

Khi đi xem concert với Gia Tịnh, trong đầu tôi toàn là cảnh Văn Yến Sinh ôm chặt lấy cô ấy.

Tôi hỏi Gia Tịnh: “Cậu có người mình thích à?”

Cô ấy đáp: “Có chứ, nhưng anh ta nghèo quá. Ông nội tôi cho năm trăm vạn là anh ta biến mất luôn.”

Nước mắt lấp lánh trong mắt cô, cô hít mũi rồi nói tiếp: “Nhưng anh ta rất hài lòng về cậu. Thôi thì… tạm chấp nhận cũng được. Hay là mình thử xem sao?”

Sợi dây luôn căng trong lòng tôi chợt đứt đoạn.

Tôi nhớ hai năm trước, mình cũng hỏi Mục Tranh như vậy.

Khi ấy mắt cô ấy ươn ướt, còn bây giờ thì không bao giờ nhìn tôi như thế nữa.

Hôm sau, tôi lấy cớ đi tìm cô ấy, thì thấy cô đỏ mặt bước xuống từ xe của Văn Yến Sinh.

Cô còn nói rằng không thích tôi nữa, giờ cô thích Văn Yến Sinh.

Tôi còn có thể nói gì? Cuối cùng, thứ bật ra khỏi miệng tôi lại là những lời bôi nhọ Văn Yến Sinh.

Vậy mà cô chẳng buồn hỏi tới một câu, cứ như nhìn tôi thôi đã thấy buồn nôn.

Sinh nhật cô ấy, món quà tôi chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy, cô cũng chẳng buồn mở.

Ánh mắt cô chỉ dừng lại trên người Văn Yến Sinh.

Tôi ghen đến phát điên — Văn Yến Sinh Dựa vào cái gì?

Nhưng rồi tôi cũng hiểu — anh ta có lý do để như vậy.

Mục Diễn kể cho tôi nghe, Mục Tranh từng trải qua chuyện rất tồi tệ.

Và người đã cứu cô ấy — chính là Văn Yến Sinh.

Tôi đã ở bên cô ấy suốt từng ấy thời gian, vậy mà chưa từng một lần hỏi: “Suốt nửa năm ấy, em đã trải qua những gì?”

Tôi còn tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác, phớt lờ cả những giọt nước mắt của cô.

Tôi chuyển lên tầng trên nơi cô ấy sống, lại gặp phải Văn Yến Sinh. Anh ta nhanh tay hơn tôi, mua luôn căn hộ đối diện.

Lần đó tôi thấy Mục Tranh môi đỏ lên mở cửa, Văn Yến Sinh đứng sau lưng cô, như đang tuyên bố chủ quyền trước mặt tôi.

Tôi không thốt nên lời. Quay người đi, mà bước chân nặng trĩu như đeo đá.

Văn Yến Sinh bước ra theo, đứng cạnh tôi, lạnh lùng nói: “Lúc trước tôi đã cho cậu cơ hội rồi.”

Tôi chẳng hiểu gì cả.

Khi tầng dưới vang lên tiếng động lạ, tôi đang tắm. Chỉ là dội sạch bọt xà phòng thôi, mà tôi lại đến chậm hơn một bước.

Cũng may, tôi đã chắn được nhát dao cho cô ấy.

Tôi thấy cô ôm chặt lấy Văn Yến Sinh khóc nức nở, như thể người bị đâm không phải là tôi, mà là trái tim cô.

Tôi gọi cô: “Tiểu Tranh, em có thể nhìn anh một chút được không…”

Cô nâng mặt Văn Yến Sinh, từ đầu đến cuối không liếc tôi một lần.

Trong cơn hoảng loạn, ký ức về gương mặt tròn trịa của cô năm xưa chợt hiện về —

cô đứng sau lưng đám đông, cúi đầu, chẳng nói lời nào.

Hồi đó tôi đang vội về nhà vệ sinh, chuẩn bị quay lại đào hũ điều ước cho Gia Tịnh,

thì Văn Yến Sinh gọi tôi lại: “Cậu tên gì nhỉ… thôi bỏ đi, đào giúp cô bé đằng kia một cái nữa.”

Hóa ra, người đầu tiên nhìn thấy cô ấy — là Văn Yến Sinh.

24

Từ Lệ chết rồi.

Nhà họ Từ làm loạn một thời gian dài, cuối cùng vẫn bị nhà họ Văn đè ép xuống.

Thời Dực Niên được đưa sang Nhật để chữa trị, tôi gỡ cậu ta khỏi danh sách chặn,

nhưng sau đó cũng không thấy cậu ta nhắn lại nữa.

Vết thương của Văn Yến Sinh mất nửa năm mới hồi phục, giờ đã có thể tập tễnh đi lại.

Tôi lấy cớ tìm Gia Tịnh, ngày nào cũng tới nhà họ Văn.

Lão gia nhà họ Văn cũng chẳng thèm diễn nữa, chỉ hừ mũi trợn mắt mỗi lần thấy tôi.

Văn Yến Sinh thì cứ lấy cớ chân yếu, thản nhiên ôm chặt tôi trước mặt ông, còn hỏi:

“Còn muốn nhận cháu gái nuôi không?”

Lão gia giận đến mức chống gậy đập ầm ầm, “Ngươi… ngươi…” mãi không nói ra lời,

cuối cùng bị Gia Tịnh nhét đầy miệng nho, im re luôn.

“Ông ơi, ông bớt nói mấy câu đi, không thì chú cháu thật sự phải ở vậy cả đời đấy.”

Sau câu đó, ông thật sự không nói gì nữa.

Mục Diễn thỉnh thoảng cũng tới thăm Văn Yến Sinh. Giờ gan to hơn rồi, gọi thẳng tên người ta, nhưng thái độ thì vẫn kính cẩn lắm.

Có khi còn mang cả kế hoạch dự án đến hỏi ý kiến, chỉ cần một câu “trò chơi lỗ vốn” là lập tức rút lui trong lặng lẽ.

Một lần, Mục Diễn ngập ngừng nói với tôi: “Thật ra người cứu em hôm đó là…”

Tôi đáp ngay: “Em biết, là Văn Yến Sinh.”

Anh ấy gãi đầu: “Lúc anh nhận được điện thoại rồi chạy tới, Từ Lệ đã nằm bất động bên cạnh rồi. Em sợ đến mức ai cũng không cho đụng vào, nghe thấy tiếng anh mới chịu ngẩng đầu lên.

“Chuyện đó sau này được giữ kín lắm. Nhà họ Văn cũng không muốn để lộ ra ngoài. Cậu ấy cũng dặn đừng nhắc đến trước mặt em nữa, nên anh chưa từng kể.”

Nói đến đây, mắt anh lại đỏ hoe.

Tôi vỗ nhẹ vai anh, nói không sao cả.

Rồi quay đầu lại… trừng Văn Yến Sinh một cái thật dữ. Anh ta làm mặt vô tội giơ tay đầu hàng.