Chương 15 - Người Tình Giấu Kín

Nghe thấy tiếng thở của anh dần dần gấp gáp, tôi lí nhí hỏi:

“Ờm… chú dùng sữa tắm gì thế?”

Trên mặt Văn Yến Sinh thoáng hiện một vết nứt cảm xúc, tay đặt sau lưng tôi đột ngột siết mạnh, nghiến răng nói: “Em cố ý đúng không?”

Tôi lắc đầu như trống bỏi.

Anh đưa cả hai tay nâng mặt tôi lên, khi bầu không khí giữa hai người vừa trở nên mờ ám, tiếng chuông cửa lại vang lên đúng lúc.

“Tiểu Tranh! Anh nghe thấy giọng em rồi! Em sao thế?”

22

Văn Yến Sinh định đứng dậy, tôi lại đè anh xuống sofa.

Anh trông như bị tổn thương, mặt mày hơi ủ rũ. Tôi vỗ vỗ mặt anh, lê chân đau lết ra mở cửa.

Thời Dực Niên gõ cửa đến mức nhà như muốn sập, ồn ào đến mức tai tôi cũng nhói lên.

Vừa mở cửa, anh ta đã nắm vai tôi, quay tôi một vòng kiểm tra khắp lượt, thấy tôi vẫn ổn mới thở phào: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì à?”

Giờ tôi chỉ muốn tiễn anh ta đi cho nhanh: “Không có gì, anh lên lầu đi.”

Anh vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm đầy lo lắng: “Sao mặt em đỏ thế? Còn không đi tất?”

Tôi vừa định đẩy anh ta ra, thì thấy ánh mắt anh ta chậm rãi dời lên, trở nên tối tăm khó hiểu.

Văn Yến Sinh hất tay anh ta ra, ép ngực dán vào lưng tôi.

Sắc mặt Thời Dực Niên u ám đến đáng sợ, anh ta chỉ lặng lẽ nhìn tôi mà không nói gì.

Tôi còn chưa kịp phản ứng nên nói gì, anh ta đã quay đầu rời đi,

Không để tôi thấy đôi mắt hoe đỏ dần nơi khóe.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, há miệng… nhưng vẫn không nói nên lời.

Cánh cửa bị Văn Yến Sinh mạnh tay đóng lại, cắt đứt hoàn toàn tầm nhìn của tôi.

Anh ghé sát tai tôi thì thầm: “Em nhìn nhầm người rồi đấy.”

Tôi quay đầu lại, cũng đẩy luôn Văn Yến Sinh ra ngoài.

Cuộc sống cứ thế tiếp diễn như thường.

Tôi không còn gặp lại Thời Dực Niên nữa. Chỉ thỉnh thoảng nhận được vài cuộc gọi lạ —

đầu dây bên kia, giọng anh ta như say rượu, lẩm bẩm liên tục.

“Anh gọi nhầm rồi, tôi không phải Gia Tịnh.”

Thực ra tôi nghe rất rõ, anh ta đang gọi tên tôi — lặp đi lặp lại.

Văn Yến Sinh thỉnh thoảng vẫn đến đón tôi tan làm. Dạo này hình như anh rất rảnh,

gần như tối nào cũng mang đồ ăn khuya đến.Kết quả là tôi tăng hẳn tám ký trong một tháng.

Một tối tan làm, anh nói với tôi: “Tối nay anh có cuộc họp online, lát nữa anh sang xem phim cùng em.”

Vệ sĩ đưa tôi về đến cửa nhà, đợi tôi vào mới rời đi.

Tôi có chút nhàm chán, đang lướt tìm phim xem tối nay.

Xem phim tình cảm lãng mạn? Hay là kinh dị giật gân?

Hoặc chọn một bộ nói về tình thân giữa chú cháu — đảm bảo mặt Văn Yến Sinh sẽ đen như đáy nồi.

Khi tôi còn đang chọn lựa, đèn trong nhà đột nhiên tắt phụt.

Tôi phát hiện cầu dao bị nhảy.

Tôi định ra hành lang kiểm tra bảng điện, tay vừa đặt lên tay nắm cửa thì khựng lại.

Chung cư cao cấp không thể gặp mấy lỗi này.

Tôi gọi cho Văn Yến Sinh nhưng anh không bắt máy — chắc vẫn đang họp.

Tôi nhắn tin cho vệ sĩ gần nhà, nhờ họ lên giúp tôi kiểm tra.

Trên đường chắc mất khoảng mười phút. Tôi định tìm đèn pin hoặc gì đó để chiếu sáng,

Thì cánh cửa đột nhiên… rung lắc.

Tôi bắt đầu run lên không kiểm soát được, điện thoại rơi khỏi tay.

Sau vài tiếng rung, bên ngoài im bặt. Ánh sáng trong nhà lại bất ngờ bật lên.

Tôi hít sâu, bước đến cửa, nhìn ra qua ống kính mắt mèo.

Bên ngoài tối đen như mực — ống kính bị thứ gì đó cố tình che lại.

Rồi cửa lại tiếp tục lắc lư… Một giọng nói ghê tởm truyền vào từ bên ngoài:

“Mộ Tranh, tôi biết em đang ở trong đó, ha ha ha ha ha ha ha!”

Tôi bịt miệng thật chặt, hoảng loạn lùi dần về phía sau.

Ổ khóa vang lên tiếng lách cách, chưa đầy một lúc, cửa bị mở tung.

Một gương mặt khiến tôi buồn nôn hiện ra.

Từ Lệ nhìn tôi chằm chằm như chim ưng săn mồi: “Nhờ có em, tôi học được không ít kỹ thuật mở khóa từ đám rác rưởi trong tù đấy.”

Tôi lùi một bước, chầm chậm tiếp cận chiếc túi xách trên sofa — bên trong có dụng cụ tự vệ Mục Diễn chuẩn bị cho tôi.

Nhưng Từ Lệ đã đóng cửa sau lưng lại, cũng từng bước từng bước tiến gần về phía tôi.

“Em trốn tránh tôi làm gì? Tôi chẳng đã nói tôi thích em rồi sao?

“Em nói đó không phải là thích, nhưng tôi đã nghĩ đến em suốt bốn năm trong tù,

vất vả lắm mới ra ngoài tìm em được, sao em phải sợ tôi?

“Chẳng phải em cũng thích tôi sao? Khi Từ Nhiễm giới thiệu em cho tôi, chính em là người chủ động đưa tay ra bắt đấy!”

Từ Nhiễm từng dẫn hắn đến nhà tôi. Lần đầu gặp, tôi chỉ lịch sự chào hỏi bắt tay như bình thường.

Không ngờ trong mắt một kẻ biến thái như hắn, hành động đó lại trở thành dấu hiệu “bật đèn xanh”.

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run rẩy: “Có gì thì mình nói chuyện đàng hoàng, anh… đừng lại gần.”

Hắn như vừa nghe được chuyện nực cười lắm, chống gậy, từng bước chậm rãi tiến lại gần.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập, là giọng Văn Yến Sinh bối rối hét lên: “Tiểu Tranh! Mở cửa!”

23

Tôi hối hận đến mức muốn tự đập đầu vào tường, biết vậy đã đưa anh một chiếc chìa khóa rồi.

Nhưng giọng anh khiến tôi bình tĩnh lại, tôi tính toán khoảng cách đến cửa, Từ Lệ chân có tật, chỉ cần tôi né được hắn và chạy đủ nhanh, tôi có thể mở cửa cho Văn Yến Sinh.

Nhanh một chút, nhanh thêm chút nữa.

Tôi dốc toàn lực lao đến, sắc mặt Từ Lệ biến đổi, vươn tay định bắt tôi —

chỉ chạm được vào vạt áo.

Khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa, nước mắt rơi lã chã.

Nhưng cửa hình như đã bị phá, khóa trong kẹt chặt, tôi dùng sức thế nào cũng không mở ra được.

Từ Lệ với vẻ mặt hung tợn quay lại, gậy gỗ cà trên sàn nhà tạo nên tiếng ken két khó chịu.

Tôi điên cuồng vặn nắm cửa, vừa khóc vừa hét: “Mở không được! Văn Yến Sinh, cửa không mở được!”

Bên ngoài, tiếng đập cửa tạm dừng. Giọng anh khàn đặc, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Đừng sợ, anh đang ở đây. Em thử lại lần nữa. Nếu vẫn không được thì tránh ra, anh sẽ đá tung cửa.”