Chương 13 - Người Tình Giấu Kín
Trong cơn choáng váng, một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay tôi.
Tôi theo phản xạ muốn đẩy ra, nhưng anh lại nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của tôi.
“Đừng sợ, anh đưa em đi nghỉ ngơi.”
Chân tôi mềm nhũn, nửa người dựa vào Văn Yến Sinh mà rời khỏi đó.
Chỉ nghe sau lưng vang lên giọng nói lỗ mãng đầy ngạo mạn: “Tiểu Tranh, sinh nhật vui vẻ nhé. Còn nhớ tôi không? Mấy năm nay tôi chẳng lúc nào không nghĩ đến em.”
“Mẹ kiếp, Hứa Lệ, ông nguyền rủa mày chết luôn đi!”
Phía sau hỗn loạn, đồ đạc rơi lộp bộp xuống đất, âm thanh chói tai.
Không gian xung quanh như bị rút cạn dưỡng khí, tôi không sao thở nổi.
Cho đến khi Văn Yến Sinh đặt tay lên lưng tôi, nhẹ nhàng vuốt dọc từ trên xuống.
“Hít sâu vào, đừng sợ.”
Nhưng tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi. Trước mắt tối sầm, tôi mất đi ý thức.
19
Tôi mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ tôi mặc đồng phục học sinh, tay cầm ô trong suốt.
Đó là một ngày cuối thu mưa rả rích, mặt đường đầy những vũng nước, tôi cẩn thận tránh từng bước, sợ bắn bẩn đôi tất trắng và giày.
Văn Gia Tịnh trốn học thêm để hẹn hò với bạn trai, cô ấy đã báo trước với tài xế, bảo tôi tự về.
Khi tôi ra khỏi lớp học, đã tám giờ tối.
Tôi gọi điện cho Mục Diễn, đầu dây bên kia rất ồn ào, hình như có người đang trêu ghẹo anh và một cô gái khác.
Tôi hỏi anh có thể đến đón tôi không. Anh bảo đang bận việc quan trọng, mưa không lớn,
tôi tự bắt xe về đi.
Một ngày rất bình thường.
Thế mà chính ngày khốn kiếp đó, vừa ra khỏi con hẻm, Hứa Lệ đã chặn đường tôi.
Hắn nói: “Tiểu Tranh, tôi thích em.”
Nhà họ Hứa đã nuông chiều đứa con út này quá mức. Hắn thích tai thỏ bông là cắt đi,
ghét chó sủa là cắt dây thanh quản.
Tôi sợ hắn, nhưng không thoát được.
Tôi nói: “Thứ cảm xúc của anh không phải là thích. Tôi cũng không thích anh.”
“Không. Thích là muốn có được, không thích là muốn hủy diệt. Tôi sẽ chứng minh cho em thấy… tôi thích em đến mức nào.”
Tôi bị đẩy ngã xuống đất, người đầy nước bẩn.
Hắn giẫm nát chiếc ô của tôi, bóp lấy cổ tôi.
Môi hắn chạm lên má, lên cổ tôi — ghê tởm đến mức khiến tôi muốn nôn.
…
Tôi nghĩ, giá mà hôm đó tôi chịu đi nhanh hơn một chút. Dù có bị nước bẩn bắn ướt giày và tất… cũng được.
Tình tiết trong mơ dần trở nên mơ hồ.
Tôi chỉ nhớ — trước khi mọi chuyện vượt quá giới hạn, đã có người kịp thời đến cứu tôi.
Anh trai tôi ôm tôi thật chặt, vừa ôm vừa lặp đi lặp lại câu “Xin lỗi.”
Sau đó, tôi nhốt mình trong căn phòng nhỏ chật chội, kéo rèm kín mít, sống không phân biệt ngày đêm.
Thời kỳ nghiêm trọng nhất, tôi phải dựa vào thuốc an thần và truyền dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Cho đến khi tôi nhận được một bưu kiện bị gửi nhầm, không đề tên người gửi. Tôi mở ra trong tâm trạng hoảng loạn — bên trong chỉ có một bó hoa lan chuông.
Hoa khác khi cúi đầu là dấu hiệu sắp tàn. Nhưng lan chuông thì không — Những bông hoa nhỏ như chiếc chuông rủ xuống thân cành, đang nở rộ tươi đẹp.
Tấm thiệp đính kèm viết: “Sweetness and a Return to Happiness.” (Sự ngọt ngào và một hành trình trở lại hạnh phúc.)
Người ta nói, ai nhận được lan chuông sẽ được Thần May Mắn phù hộ.
Tôi nghĩ… biết đâu đấy, biết đâu… thật sự sẽ ổn hơn.
Khi tỉnh lại, ba mẹ và Mục Diễn đang đứng vây quanh giường tôi.
Ngoài cửa, Thời Dực Niên đứng im, tôi chỉ thấy đôi vai anh ta run lên dữ dội.
Mục Diễn trông như đã thức trắng cả đêm, mắt anh đỏ ngầu vì tơ máu.
“Xin lỗi, Tiểu Tranh… Anh không ngờ hắn lại được ra tù sớm như vậy.”
Bây giờ còn chưa đến bốn năm, vậy mà đã được thả trước thời hạn.
Có lẽ vì nhà họ Hứa hiện đang vô cùng quyền thế.
Mọi người nói với tôi rất nhiều, nhưng tôi chẳng nghe lọt tai được chữ nào.
Trong mơ hồ, tôi lại nhớ đến giọng nói của Văn Yến Sinh — bảo tôi hít thở sâu, đừng sợ.
Giọng nói đó khiến tôi thấy yên tâm lạ thường.
Khi Mục Diễn xuống bếp lấy thuốc, Thời Dực Niên bước vào với những bước nặng nề.
Anh ta cúi đầu, không dám đến gần.
Một lúc lâu sau mới ngẩng lên, Tôi thấy mắt anh đỏ hoe, cằm lởm chởm râu xanh.
“Anh không biết em từng trải qua chuyện kinh khủng như vậy… Xin lỗi… Anh thật sự xin lỗi.”
Tôi không hiểu tại sao anh ta lại xin lỗi. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến anh ta cả.
Nhưng anh ta lại cúi đầu, tự trách đến không dám nhìn tôi, không ngừng lặp lại hai chữ “xin lỗi”, nói rằng không nên tổn thương tôi.
“Chắc em đã phải lấy hết can đảm mới dám tin tưởng anh… Là anh phụ lòng em rồi.”
Đến giờ, khi đi ngoài đường, chỉ cần đàn ông lạ vô tình lướt qua cũng đủ khiến tôi căng thẳng.
Khi tôi muốn thay đổi, Thời Dực Niên — trong lúc thất vọng nhất — lại xuất hiện bên cạnh.
Tôi nghĩ, một người tốt như anh, xứng đáng để tôi dũng cảm một lần.
Dù lần đầu nắm tay tay tôi ướt đẫm mồ hôi, dù lần đầu ôm nhau tôi run rẩy không ngừng…
Nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn nhiều hơn nỗi sợ.
Nghe anh ta lải nhải một hồi, Tôi thấy mệt, quay lưng lại ngủ tiếp.
Lúc mơ màng, hình như tôi nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của anh ta.
20
Nhà họ Mục đã giấu rất kỹ chuyện này để giữ danh dự cho tôi.
Tôi nghỉ học nửa năm, bên ngoài chỉ nói là do bị bệnh.
Còn nhà họ Hứa cũng nói, Hứa Lệ hiện đang đi du học nước ngoài.
Nghe nói họ chi rất nhiều tiền để lo lót, cuối cùng chỉ bị xử năm năm tù.
Trước đây hai nhà còn có làm ăn chung, sau vụ việc thì cạch mặt nhau, không qua lại nữa.
Việc Hứa Lệ trở thành một kẻ như vậy, phần lớn cũng do cha mẹ anh ta dung túng.
“Trẻ con chơi đùa thôi mà, có cần làm to chuyện thế không?”
“Huống chi đâu có gây tổn hại gì nghiêm trọng? Làm thế chỉ tổ khiến hai nhà mất hòa khí thôi.”
Nghe xong chỉ thấy buồn nôn.
Giờ nhà họ Hứa đang lên như diều gặp gió, nhà tôi đâu còn khả năng chống lại.
Tôi nghe thấy anh trai lớn tiếng gọi điện ngoài hành lang:
“Hứa Nhiễm, tao cảnh cáo mày lần cuối. Đừng để cái thằng cầm thú em mày lại bén mảng đến gần em gái tao. Nếu còn lần nữa… nó không chỉ mất mỗi cái chân đâu!”
Chân hắn bị tật… Còn khuôn mặt đầy sẹo đó nữa…
Tại sao?
Mục Diễn chưa bao giờ kể với tôi. Trong nhà họ Mục, cái tên “Hứa Lệ” như một điều cấm kỵ.
Tôi muốn hỏi, nhưng khi thấy tay anh cầm điện thoại run rẩy, tôi lại chẳng thốt nên lời.
Tôi từng gặp Hứa Nhiễm hồi cấp ba. Chị gái của Hứa Lệ, bạn học của Mục Diễn.
Một cô gái rất xinh đẹp. Dù sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, cô ấy vẫn sống ngạo nghễ tự do.