Chương 3 - Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

“Đủ rồi?” Lâm Cảnh Thâm bật cười lạnh. “Trí Viễn, em thật quá ngây thơ. Em tưởng với kinh nghiệm hiện tại có thể dễ dàng tìm được vị trí tốt hơn sao?”

Lời anh ta như một con dao đâm thẳng vào tim.

Nhưng tôi không để cảm xúc hiện lên gương mặt.

“Vậy thì cứ thử xem.” Tôi đáp bình thản.

Anh ta khựng lại một chút, rõ ràng không ngờ tôi sẽ nói như vậy.

“Trí Viễn, em đang giận dỗi đúng không?” Giọng anh ta mềm xuống. “Chuyện tối qua… tôi có thể giải thích…”

“Tổng giám đốc.” Tôi ngắt lời. “Tôi không cần anh giải thích. Anh là tổng giám đốc công ty, có quyền qua lại với bất cứ ai. Tôi chỉ là thư ký, không có tư cách xen vào đời tư của anh.”

“Em rõ ràng biết không phải vậy!” Anh ta tiến lên một bước. “Trí Viễn, em không chỉ là một thư ký đối với tôi, em biết điều đó mà.”

Tôi nhìn vào đôi mắt từng khiến tim tôi loạn nhịp, giờ chỉ thấy buồn cười.

“Vậy Tô Khả Nhi đối với anh là gì?” Tôi hỏi.

Khuôn mặt anh ta lập tức cứng lại.

“Cô ấy… cô ấy chỉ là…”

“Chỉ là gì?” Tôi vẫn điềm tĩnh. “Chỉ là cảm giác mới mẻ? Chỉ là món đồ chơi giải khuây? Tổng giám đốc, anh không cần phải giải thích. Tôi hiểu cả rồi.”

Sắc mặt Lâm Cảnh Thâm u ám đến cực điểm:

“Trí Viễn, em thay đổi rồi.”

“Đúng vậy, tôi đã thay đổi.” Tôi gật đầu. “Tôi thông minh hơn, thực tế hơn. Chẳng phải đó là điều anh luôn mong sao?”

Anh ta mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng không thốt được tiếng nào.

Lúc này, có tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Lâm Cảnh Thâm gắt gỏng.

Tô Khả Nhi rụt rè thò đầu vào:

“Tổng giám đốc, chú Vương từ hội đồng quản trị tới rồi, nói có chuyện gấp muốn gặp anh.”

Tôi liếc đồng hồ:

“Cuộc hẹn với chủ tịch Vương là 9 giờ, bây giờ còn sớm mười phút.”

Tô Khả Nhi lúng túng: “Nhưng ông ấy đã đợi sẵn trong phòng họp rồi…”

“Bảo ông ấy chờ.” Lâm Cảnh Thâm cộc cằn. “Tôi còn việc.”

Tô Khả Nhi khó xử nhìn hai chúng tôi: “Nhưng mà…”

“Chị sẽ nhắn lại với chủ tịch Vương đợi năm phút.” Tôi nói. “Còn bây giờ, Tổng giám đốc, lịch họp sáng nay của anh rất dày. Không thể trễ hơn nữa.”

Lâm Cảnh Thâm nhìn tôi chằm chằm:

“Chúng ta còn chưa nói xong.”

“Những gì cần nói, tôi đã nói hết.” Tôi chỉnh lại váy. “Tôi đi chuẩn bị tài liệu họp.”

Tôi bước ra khỏi văn phòng, thấy Tô Khả Nhi vẫn đứng ở cửa.

Mắt cô ta đỏ hoe, rõ ràng vừa mới khóc.

“Chị Phương…” Cô ta gọi.

Tôi dừng lại, chờ cô ta nói tiếp.

“Em xin lỗi…” Cô cúi đầu. “Em không biết chị và tổng giám đốc…”

“Giữa tôi và tổng giám đốc không có gì.” Tôi nhàn nhạt. “Em không cần xin lỗi tôi.”

“Nhưng mà…”

“Tô Khả Nhi, em nhớ một điều.” Tôi quay người nhìn cô ta. “Trong công sở, năng lực mới là thứ quan trọng nhất. Những thứ khác… đều là mây khói.”

Nói rồi, tôi không quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng họp.

Tiếng khóc của Tô Khả Nhi vang lên sau lưng tôi, nhưng tôi không hề ngoảnh lại.

Ba năm trước, tôi cũng từng ngây thơ như cô ta, từng nghĩ rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả.

Nhưng giờ tôi hiểu — trên đời này, thứ duy nhất có thể chiến thắng mọi thứ… là năng lực.

Và tôi, có đủ năng lực để khiến tất cả những kẻ từng xem thường tôi… phải trả giá.

Bao gồm cả Lâm Cảnh Thâm.

Hai giờ chiều, tôi đúng giờ có mặt tại quán Starbucks dưới toà nhà công ty.

Emma đã đợi sẵn ở đó. Cô ấy là một trong những chuyên viên săn đầu người hàng đầu trong thành phố, chuyên phụ trách các vị trí cấp cao.

“Cô Phương, cô còn trẻ hơn tôi tưởng đấy.” Cô ấy đứng dậy bắt tay tôi.

“Cảm ơn. Tôi có thể nghe chi tiết về vị trí đó được không?”

Emma lấy ra một tập tài liệu từ trong túi xách: “Tập đoàn Hằng Viễn, cô từng nghe qua chứ?”

Tất nhiên là tôi nghe rồi.

Hằng Viễn chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của công ty Lâm Cảnh Thâm, hai bên từng trực diện đối đầu trong nhiều dự án lớn.

“Họ đang tìm một trợ lý cấp cao, trực tiếp báo cáo với phó tổng giám đốc – ông Trần Dĩ Phàm.” Emma nói, “Mức lương gấp đôi hiện tại của cô, còn có thêm quyền chọn cổ phần.”

Lương gấp đôi – đúng là điều kiện rất hấp dẫn.

“Tại sao họ lại nghĩ đến tôi?” Tôi hỏi.

Emma mỉm cười: “Vì cô là thư ký riêng của Lâm Cảnh Thâm, và trong giới, cô có danh tiếng rất tốt. Tổng giám đốc Trần bên Hằng Viễn nói, nếu có thể mời được cô, cũng giống như nắm được một nửa bí mật thương mại của Lâm Cảnh Thâm.”

Tôi nhíu mày: “Tôi sẽ không tiết lộ bất kỳ bí mật thương mại nào.”

“Tất nhiên rồi, chúng tôi cũng không có ý đó.” Emma vội vàng giải thích. “Ý của tổng giám đốc Trần là năng lực và kinh nghiệm của cô rất quý giá với Hằng Viễn.”

Tôi trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Tôi có thể gặp ông Trần không?”

“Ông ấy có thời gian tối nay, nếu cô sẵn lòng.”

Tôi gật đầu: “Được, mình hẹn địa điểm nhé.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)