Chương 2 - Người Tình Bí Ẩn Của Sếp

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giữa lúc mọi người đang bàn công việc, cô xông vào phá ngang, khiến ai nấy đều ngại ngùng đến mức không biết nhìn đâu.

Tôi giúp sếp tìm cách gỡ rối, kết quả trong mắt cô ta lại thành ra “bị sỉ nhục”?

Đây chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?

Tôi liếc nhìn Phó Cẩm Niên — người nổi tiếng trong giới thương trường, quyền thế và lạnh lùng.

Không ngờ anh lại có hứng thú với kiểu phụ nữ như thế này?

Có lẽ chỉ vì tôi lỡ liếc sang sếp một cái, Tô Nhu càng thêm uất ức, giọng nói cũng biến thành nức nở the thé:

“Các người còn liếc qua liếc lại như thế, mà bảo không có gì à?!”

Chương 2

Là trợ lý đặc biệt của sếp, thật ra tôi sớm biết anh Phó có một cô bạn gái “tiểu thư nhà lành” như thế.

Nhưng mỗi người có sở thích riêng, mà tôi cũng chẳng định leo lên giường để thăng chức, nên chẳng có lý do gì phải đào sâu tìm hiểu chuyện đời tư của sếp.

Từ trước đến giờ, tôi vẫn luôn giữ thái độ “không hiểu, nhưng tôn trọng”, đối xử cực kỳ cẩn thận với vị “bà chủ tương lai” này — người chỉ cần thấy có phụ nữ lại gần sếp là lập tức nổ tung như bom.

Thế nhưng sau khi bị cô ta mắng một trận giữa đêm khuya, khiến tôi thức trắng đến phát bực, tôi thật sự chẳng còn chút tôn trọng nào nổi nữa.

Tôi đã cố gắng hết sức để khắc phục hậu quả vụ lùm xùm hôm qua nhưng sáng nay đến buổi ký hợp đồng tôi vẫn chẳng buồn đi.

Cãi vã đến mức ấy, hợp đồng đương nhiên không ký được.

Lúc tôi cố gắng tươi cười tiễn đối tác ra về, sếp Phó Cẩm Niên cũng có mặt.

Anh đã dỗ dành Tô Nhu hết lần này đến lần khác mà vẫn không thể khiến cô ta chịu rời đi.

Cô ta cứ vừa khóc vừa bám theo anh ta, vừa rưng rưng vừa nói xin lỗi với bên đối tác, bảo rằng mình làm phiền công việc của họ.

Nhưng kiểu xin lỗi như thế, có điểm nào giống thành ý đâu.

Không ngoài dự đoán, sắc mặt đối tác càng lúc càng đen.

Trước khi rời đi, họ còn hạ giọng hỏi tôi:

“Phó tổng của cô… thật sự là nhờ năng lực của mình mà leo đến vị trí hôm nay à?”

Sau mấy vụ rắc rối liên tiếp, tôi cũng chẳng còn giữ nổi mặt mũi.

Không nhịn được, tôi bật ra một câu:

“Ngài xem bộ dạng cô ta kìa, bên cạnh Phó tổng làm gì có ‘kim chủ’ nào chịu nổi chứ?”

Nửa câu sau “có mà cũng bị phá cho tan nát rồi” tôi không tiện nói ra, nhưng đối phương đã hiểu ý, chỉ khẽ gật đầu, thở dài một hơi rồi lên xe rời đi.

Khi tôi quay về chuẩn bị vào văn phòng, thì thấy sếp Phó đang ở ngay sảnh lớn, giữa bao ánh mắt người qua lại, kiên nhẫn dỗ dành cô bạn gái nhỏ của mình.

“Tiểu Nhu, anh nói rồi, anh và cô Giang thật sự chỉ là quan hệ công việc bình thường thôi.”

“Cô ấy là trợ lý đặc biệt của anh, nên mới thường xuyên có những buổi làm việc riêng, chỉ thế thôi.”

Tô Nhu vừa sụt sùi vừa nắm lấy tay anh ta, giọng nũng nịu mà đầy ngang ngược:

“Em không cần biết! Nếu đã cần một trợ lý phải luôn ở cạnh anh như thế, vậy thì để em làm trợ lý của anh đi!”

“Tóm lại, bên cạnh anh chỉ được phép có một người phụ nữ là em!”

“Còn mấy cô gái khác, dù là loại ‘trái dập dưa méo’ hay ‘ong bướm ve vãn’, anh đều không được để ai lại gần!”

Tôi nghe mà nổi hết da gà.

Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi biết, thì ra “trái dập dưa méo” cũng có thể hóa thân thành “ong bướm ve vãn”.

Đúng là mở rộng tầm mắt.

Tôi chẳng còn tâm trạng xem trò nữa, liền cẩn thận lùi ra xa, tính đi đường vòng để tránh khu vực “nguy hiểm bán kính năm mét” quanh họ, định bắt thang máy khác lên tầng.

Nhưng chưa đi được mấy bước, cô ta đã phát hiện ra tôi.

Ánh mắt đầy thù địch, cô ta nhìn chằm chằm tôi:

“Giang Nhược Vãn, Cẩm Niên đã nói rồi, từ mai tôi sẽ là trợ lý đặc biệt duy nhất của anh ấy.”

“Cô có thể dọn đồ và nghỉ việc được rồi.”

Tôi quay sang nhìn sếp với ánh mắt dò hỏi.

Nếu anh thật sự định cho tôi nghỉ, tôi cũng chẳng ngại.

Với thâm niên mấy năm làm việc ở đây và mức lương của mình, tôi hoàn toàn có thể nghỉ ngơi một, hai năm mà vẫn sống tốt.

Phó Cẩm Niên chau mày, suy nghĩ một lúc, không nhìn tôi mà quay sang dịu giọng với cô bạn gái:

“Tiểu Nhu, đừng làm loạn nữa.”

“Năng lực của Giang Nhược Vãn rất xuất sắc. Cô ấy có thể vượt qua hàng chục trợ lý khác để trở thành người bên cạnh anh, chứng tỏ cô ấy thật sự có năng lực.”

“Anh không thể nói đuổi là đuổi được.”

Nhìn thấy Tô Nhu lại sắp khóc, Phó Cẩm Niên vội vàng nhượng bộ:

“Hay là thế này nhé, em làm trợ lý đặc biệt của anh, còn cô ấy… anh sẽ điều sang vị trí khác, được không?”

Giọng anh nhẹ nhàng, thái độ kiên nhẫn, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông vừa có quyền vừa có tiền mà vẫn dịu dàng đến thế.

Tô Nhu cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng ra vẻ rộng lượng mà gật đầu:

“Vậy thì được.”

Chương 3

Sếp Phó bảo tôi tự chọn vị trí mới.

Dĩ nhiên, chỉ là thay cái tên chức vụ thôi, chứ công việc thì chẳng khác gì trước kia.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)