Chương 9 - Người Thừa Kế Và Cô Gái Bình Thường

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9

Giang Chi Ý nhìn hai người họ thân thiết đùa giỡn, lặng lẽ lên xe ngồi ghế phụ.

Không gian trong xe yên ắng đến khó chịu.

Giang Chi Ý nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ vùn vụt lướt qua đột nhiên mở miệng.

“Cận Từ, thật ra em không phải đi công tác.”

“Ừm?”

“Em định về quê.”

Giọng cô rất nhẹ.

“Chúng ta chia tay đi.”

Cận Từ siết chặt vô lăng.

“Em nói gì?”

Giang Chi Ý quay đầu nhìn anh, mới phát hiện ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo xe của Diệp Thời Dao phía trước.

Thì ra, anh vốn không nghe cô nói gì cả.

Cô ngồi ngay bên cạnh anh, mà cứ như người vô hình.

Cô há miệng, định nhắc lại, nhưng sắc mặt Cận Từ bỗng thay đổi hẳn.

“Chị Thời Dao!”

Phía trước, xe của Diệp Thời Dao đột nhiên mất lái, lảo đảo trên đường.

Cận Từ hạ cửa kính xe, hét lên.

“Chị Thời Dao! Giảm tốc!”

“Phanh hỏng rồi!”

Diệp Thời Dao thò đầu ra, giọng gần như khóc.

“A Từ! Làm sao bây giờ!”

Chiếc xe thể thao màu đỏ lao về phía bờ sông, Cận Từ đạp ga thật mạnh, quặt vô lăng.

“Rầm!”

Chiếc xe màu đen chắn ngang trước mũi xe đỏ.

Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên khắp bờ sông.

Cú va mạnh khiến cả hai xe móp méo, túi khí nổ tung, đập thẳng vào mặt Giang Chi Ý.

Lực va khiến cô lịm đi một lúc.

Khi mở mắt lại, kính chắn gió đã nứt như mạng nhện, mùi xăng nồng nặc xộc vào mũi, đầu xe bắt đầu bốc khói đen.

“Cận Từ!”

Cô choáng váng lay anh dậy.

“Mau tỉnh lại! Xe sắp nổ rồi!”

Máu chảy dọc thái dương anh, nhưng ánh mắt đầu tiên lại tìm về phía chiếc xe đỏ méo mó phía trước.

“Chị Thời Dao… Chị Thời Dao…”

Giọng anh run run, rồi đạp tung cửa xe lao ra ngoài.

Giang Chi Ý lê chân phải đau nhức, mỗi bước đi như giẫm lên dao, nhưng cô vẫn gắng gượng theo.

Cửa xe của Diệp Thời Dao biến dạng nặng, một mình Cận Từ không thể mở ra được.

“Tránh ra!”

Cô nhặt hòn đá bên đường, đập mạnh vào kính cửa sổ.

Kính vỡ, Cận Từ lập tức thò người vào tháo dây an toàn.

Máu từ trán Diệp Thời Dao chảy xuống không ngừng, nhuộm đỏ cả áo sơ mi trắng của anh.

Anh bế cô ấy chạy về phía xe cứu thương như bế thứ quý giá nhất đời mình.

Trong hành lang bệnh viện, áo sơ mi trắng của Cận Từ dính đầy máu đỏ.

Anh đứng trước cửa phòng mổ, ngón tay run lẩy bẩy, đến ly nước y tá đưa cũng cầm không chắc.

Nửa tiếng sau, cửa phòng mổ bật mở.

Bác sĩ vội vã bước ra, giọng nghiêm trọng.

“Bệnh nhân bị vỡ thận, cần ghép ngay lập tức. Nhưng cô ấy là nhóm máu RH âm tính, rất khó tìm nguồn thận phù hợp…”

“Tôi!”

Cận Từ đột ngột đứng bật dậy.

“Dùng của tôi.”

Giang Chi Ý đứng ngoài phòng mổ, nhìn Cận Từ không chút do dự ký vào giấy đồng ý hiến thận.

“Cận Từ…”

Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói được gì.

Cô nhận ra mình không có tư cách khuyên anh dừng lại.

Trong lòng anh, mạng của Diệp Thời Dao quan trọng hơn tất cả mọi lời ngăn cản.

Bác sĩ còn đang khuyên giải.

“Anh Cận, vết thương của anh cũng không nhẹ, hiến thận bây giờ rất nguy hiểm…”

“Có chuyện gì tôi tự chịu.”

Cận Từ ký xong, giọng lạnh đến đáng sợ.

“Chỉ có một yêu cầu. Phải cứu được cô ấy.”

Anh quay sang nhìn Giang Chi Ý, ánh mắt bình tĩnh như đang dặn dò hậu sự.

“Nếu tôi chết, giúp tôi ba chuyện.”

“Thứ nhất, đừng nói cho Thời Dao biết.”

“Thứ hai, nói với ba mẹ tôi là tôi tự nguyện, không liên quan gì đến Thời Dao.”

“Thứ ba…”

Anh ngừng lại, giọng khẽ run.

“Nhắn với anh tôi, hãy đối xử thật tốt với cô ấy… chúc họ hạnh phúc.”

Nói xong, anh quay lưng đi thẳng vào phòng mổ.

Giang Chi Ý đứng sững tại chỗ, nước mắt rơi lã chã xuống sàn.

Ba lời trăn trối.

Câu nào cũng vì Diệp Thời Dao.

Không có lấy một chữ cho cô.

Đèn phẫu thuật sáng suốt năm tiếng đồng hồ.

Giang Chi Ý đứng yên ngoài hành lang, không hề nhúc nhích, đến khi bác sĩ đẩy cửa ra.

“Ca mổ thành công, hai người đều qua cơn nguy hiểm rồi.”

Cô cuối cùng cũng thở phào, đá tảng trong lòng rớt xuống.

Vừa định bước lên thì trước mắt tối sầm lại, cả người đổ ập xuống đất.

Trước khi mất ý thức, cô nghe tiếng y tá hốt hoảng.

“Trời ơi! Cô ấy gãy ba xương sườn, còn bị xuất huyết lách, sao cố chịu đến giờ được?!”

Giang Chi Ý mở mắt ra, ánh đèn trắng chói khiến cô hơi nheo lại.

“Cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Diệp Thời Dao ngồi cạnh giường, mặt vẫn còn tái nhưng tinh thần rất tốt.

“Giang Chi Ý, sao cậu ngốc vậy? Thương nặng thế mà không nói…”

Giang Chi Ý hít sâu, ký ức trước lúc ngất ùa về.

Cô mấp máy môi, giọng khàn khàn.

“Cận Từ đâu?”

Diệp Thời Dao thở dài bất lực.

“Anh ấy à, đang đi nấu cháo cho mình.”

Tim Giang Chi Ý run lên.

Anh đi nấu cháo?

Cái cậu ấm từ bé chưa từng động tay vào bếp, mới hiến xong thận mà đã cố gắng nấu cháo?

Cô gần như có thể tưởng tượng ra cảnh đó:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)