Chương 11 - Người Thừa Kế Và Cô Gái Bình Thường
11
Tiếng cửa phòng khép lại.
Giang Chi Ý cầm điện thoại lên.
“Dì Vương, phiền dì mang hành lý của cháu đến bệnh viện. Còn nữa… cái két sắt đen trong thư phòng của Cận Từ, cũng giúp cháu mang theo.”
Nửa tiếng sau, Diệp Thời Dao đẩy cửa bước vào.
Thấy Giang Chi Ý đang tự mình dọn giường, cô sững người tại chỗ.
“Giang Chi Ý?”
Cô vội vàng chạy đến.
“Sao cậu lại tự xuống giường? Bác sĩ nói xương sườn cậu chưa lành, không được tùy tiện cử động mà!”
Giang Chi Ý ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô ấy.
“Không sao, đỡ nhiều rồi.”
Diệp Thời Dao còn định khuyên nữa, nhưng ánh mắt cô chợt dừng lại ở chiếc vali mở sẵn bên giường.
Ánh mắt cô ấy đảo qua lại giữa chiếc vali và Giang Chi Ý, giọng run run.
“Cậu… đây là…”
“Tớ chuẩn bị về quê.”
Giang Chi Ý nói rất bình tĩnh.
“Vé máy bay hôm nay.”
“Về quê?”
Diệp Thời Dao mở to mắt, theo phản xạ giữ chặt lấy tay cô.
“Thế còn Cận Từ? Hai người…”
“Bọn tớ chia tay rồi.”
“Tại sao?”
Giọng Diệp Thời Dao đột ngột cao vút lên, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, hạ thấp xuống.
“Là vì… vì hôm qua sao…”
“Đúng.”
Giang Chi Ý ngước mắt nhìn cô.
“Hôm qua tớ thấy cậu hôn anh ấy.”
“chị Thời Dao, thật ra chị vẫn luôn thích anh ấy, đúng không?”
Mặt Diệp Thời Dao lập tức tái nhợt.
“Không phải đâu Giang Chi Ý, cậu hiểu lầm rồi, tớ chỉ là…”
“Tớ không phải vì chuyện đó mà quyết định chia tay.”
Giang Chi Ý cắt lời, xoay người lấy từ ngăn tủ đầu giường ra một túi giấy màu nâu.
“Thật ra, tớ nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. chị Thời Dao, tớ nghĩ chị nên xem thứ này.”
Diệp Thời Dao nghi hoặc nhận lấy, mở ra xem thì ngẩn người.
Bên trong là một xấp ảnh dày, tất cả đều chụp cô ấy.
Có khoảnh khắc cô tưới hoa trong vườn, khoảnh khắc mỉm cười trong tiệc rượu, thậm chí chỉ là lúc đứng bên cửa sổ ngẩn người – mỗi tấm đều được giữ gìn cẩn thận, không hề bị gấp mép.
Dưới xấp ảnh còn có một chồng thư tay.
Diệp Thời Dao rút lá trên cùng ra xem, chữ viết quen thuộc đập vào mắt.
Toàn bộ đều là Cận Từ viết?!
Nét chữ đậm mạnh xuyên qua giấy, chất chứa đầy tình cảm mà chàng trai ấy không dám nói ra.
Tay Diệp Thời Dao run lên dữ dội, giọt nước mắt nặng nề rớt xuống thư.
Cô không tin nổi ngẩng đầu.
“Cái này…”
“Là anh ấy thích chị.”
Giang Chi Ý nhẹ giọng nói.
“Từ đầu đến cuối, luôn chỉ thích chị.”
“Tớ… tớ không biết…”
Nước mắt Diệp Thời Dao rơi từng giọt lớn xuống thư.
“Mấy năm nay tớ cũng…”
Giang Chi Ý nhìn thấy trong mắt cô ấy lướt qua sự ngỡ ngàng, bừng tỉnh, cuối cùng là niềm vui không giấu được.
Trái tim Giang Chi Ý như bị ai đó bóp chặt, cô siết mạnh bàn tay mới giữ được giọng bình tĩnh.
“Chị không biết anh ấy thích chị, anh ấy cũng không biết chị thích anh ấy. Bây giờ nói ra rồi, thế là tốt rồi.”
Cô ngừng một chút, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Diệp Thời Dao.
“Chị từng nói coi tớ như em gái, sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu nào.”
“Vậy tớ muốn chị và Cận Từ nói chuyện rõ ràng với nhau một lần.”
“Ở bên nhau hay không là chuyện của hai người.”
“Nhưng ít nhất…”
Cô nở một nụ cười nhẹ.
“Phải để đối phương biết tình cảm của mình.”
Nước mắt Diệp Thời Dao cuối cùng cũng vỡ òa.
Cô ôm chặt xấp thư, giọng nghẹn ngào.
“Cảm ơn…”
Giang Chi Ý bước lên nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Kề sát tai, cô khẽ nói.
“Được rồi, máy bay tớ sắp cất cánh rồi, phải đi trước đây.”
Cô buông tay ra, xách vali lên.
Khi đi đến cửa, Diệp Thời Dao đột ngột gọi.
“Giang Chi Ý!”
Giang Chi Ý quay đầu lại.
“Cậu…”
Giọng Diệp Thời Dao run rẩy.
“Cậu về quê rồi… còn quay lại nữa không? Mình còn có thể gặp nhau không?”
Giang Chi Ý đứng ở ngưỡng cửa, ánh nắng sau lưng phủ kín, in xuống sàn một bóng dáng thật dài.
“Không quay lại đâu.”
Cô dịu dàng cười.
“chị Thời Dao, một người yêu cũ đúng nghĩa thì nên biến mất hẳn.”
Hành lang ngoài kia ánh nắng gay gắt, Giang Chi Ý giơ tay che mắt.
Ngón tay chạm phải nước mắt ướt đẫm, nhưng cô lại bật cười.
Khi đến sân bay, loa thông báo vừa vang lên.
Giang Chi Ý đưa vé lên cho nhân viên, trước khi đi cô liếc nhìn điện thoại lần cuối.
Hình nền vẫn là ảnh chụp lén góc nghiêng của Cận Từ vào sinh nhật năm ngoái.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua màn hình, dừng lại một giây trên nút “xóa”.
“Đinh” một tiếng khẽ vang.
Bức ảnh cô cất giữ bao lâu, cùng số điện thoại lưu suốt bảy năm, cả những ghi chú về sở thích của anh – tất cả đều biến mất trong khoảnh khắc đó.
Giống như tình yêu bảy năm của cô, cuối cùng cũng bị cô xóa sạch không còn dấu vết.
Khi Cận Từ trở về, Diệp Thời Dao đang ngồi yên lặng bên cửa sổ, gió nhẹ làm mấy sợi tóc trên trán cô bay nhẹ, khiến anh ngẩn người nhìn mãi không rời.
Anh ngẩn người nhìn cô suốt mấy giây mới nhớ ra mục đích mình đến đây.
“Chị Thời Dao.”
Anh mở miệng, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.