Chương 8 - Người Thừa Kế Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

“Em luôn cảm thấy ba mẹ thiên vị chị đúng không? Vậy thì hôm nay, để chị cho em thấy cái mà em gọi là công bằng.”

“Vệ sĩ, cấy con chip hệ thống AA công bằng vào người nó.”

Chỉ một lúc sau, bảng chi tiêu của Giang Thừa Hạo trong nhà hiện lên — tổng cộng là 15,92 triệu tệ.

Giang Thừa Hạo nói ngay:

“Thì đúng là em tiêu ít hơn chị thật. Vậy đây là công bằng sao?”

Tôi không đáp, mở luôn bảng chi tiêu của mình — cao hơn em trai mình tận chục triệu.

Nhưng ở trang kế tiếp, dòng chữ rõ ràng hiện ra:

Giang Thanh Nguyệt đã tạo ra cho nhà họ Giang tổng cộng 50 tỷ tệ.

Còn ở bảng của Giang Thừa Hạo — giá trị tạo ra: 0.

“Không thể nào! Chuyện này là sao chứ? Làm sao có thể như vậy được!”

Mẹ tôi thở dài bất lực:

“Nhà họ Giang có được như hôm nay, tất cả là nhờ chị con. Ba mẹ chẳng qua chỉ là hưởng ké hào quang của Thanh Nguyệt.”

“Nếu không phải con bé đã van xin giữ lại con khi mẹ định phá thai… thì giờ con đã không tồn tại trên đời này rồi.”

Hiểu ra tất cả, Giang Thừa Hạo òa khóc, quỳ rạp dưới chân tôi cầu xin tha thứ:

“Chị ơi, em biết em sai rồi. Em không nên nghe lời người khác rồi nghi ngờ tình thân giữa hai chị em mình.”

“Càng không nên hợp tác với người khác để ‘dạy chị một bài học’.”

“Nhưng em thực sự không định bán chị, em chỉ nghĩ là cho chị một bài học thôi mà…”

Nói đến đây, Thừa Hạo đột ngột đứng dậy, bước đến trước mặt Tống Oánh Oánh.

“Mẹ kiếp! Cô dám lừa tôi?! Cô định bán chị tôi thật đấy à?!”

Tống Oánh Oánh hoảng loạn, vội vàng phân bua:

“Thừa Hạo, em làm vậy là vì anh! Chỉ cần Giang Thanh Nguyệt biến mất, anh sẽ trở thành người thừa kế!”

“Chẳng lẽ anh thật sự cam tâm cả đời sống dưới cái bóng của chị ta sao?!”

Đôi mắt Giang Thừa Hạo đỏ ngầu, anh ta túm cổ áo Oánh Oánh, tát lia lịa:

“Cô còn dám nói nữa à! Chuyện nhà họ Giang, từ khi nào đến lượt người ngoài như cô xen vào?!”

“Tôi cho cô làm bạn gái là nể mặt cô lắm rồi. Muốn vào nhà họ Giang hay không, còn phải xem chị tôi có cho phép hay không!”

Sau hơn chục cái tát, mặt Tống Oánh Oánh sưng vù như đầu heo.

Tống Đại Cường thấy tình hình tệ quá, vừa định bỏ chạy thì bị vệ sĩ bắt lại, kéo đi đánh một trận nhừ tử.

Gãy tay gãy chân, sau đó bị quẳng thẳng vào rừng, mặc kệ sống chết.

Giang Thừa Hạo quỳ xuống trước mặt tôi, gương mặt đầy ăn năn hối lỗi.

Nhưng lòng tôi đã nguội lạnh.

Một đứa em ruột, chỉ vì vài lời của người ngoài, đã có thể quay lưng nghi ngờ tôi.

Tình thân kiểu đó, tôi không cần.

Ba tôi nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, nghiêm giọng nói với Thừa Hạo:

“Từ hôm nay, mày dọn ra khỏi nhà họ Giang. Bao giờ mày thành danh, trả lại số tiền đã tiêu xài của gia đình, thì mới được quay về.”

“Bằng không, đừng hòng bước vào cửa Giang gia thêm một bước!”

Mẹ tôi khẽ gật đầu, ánh mắt run rẩy.

Bà không ngờ, đứa con trai mình sinh ra, lại có ngày tiếp tay người ngoài hãm hại chính chị gái ruột.

Nếu hôm đó họ không kịp trở về, hậu quả… thật sự không dám tưởng tượng.

Giang Thừa Hạo gục xuống, vừa khóc vừa cầu xin:

“Ba mẹ, con biết lỗi rồi. Con xin hai người tha thứ cho con… Con hứa sẽ không tái phạm nữa.”

“Chị… em không nên dễ dàng tin người. Cái nhà này là chị vất vả tạo ra, còn em chỉ là người ngồi mát ăn bát vàng. Sau này em nhất định sẽ tự xác định lại vị trí của mình.”

Tôi không nhìn nó lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói:

“Em đã nói cần sự công bằng, cần AA, thì chị hoàn toàn tôn trọng.”

“Em trưởng thành rồi, hãy biết giữ lời. Đừng để chị coi thường em.”

Trước đây, ba tôi từng đề nghị để Thừa Hạo ra ngoài bươn chải, đừng mãi sống trong cái ô của nhà họ Giang.

Tôi xót em còn nhỏ, lại sợ xã hội ngoài kia hiểm độc, không muốn để nó chịu khổ.

Dù sao, nhà họ Giang cũng đủ sức lo cho nó cả đời.

Nhưng tất cả… chỉ là do tôi tự nguyện.

Nếu đã vậy, thì cứ để nó tự bước ra ngoài, đối diện với thế giới này đi.

Ba bảo mẹ thu dọn hành lý cho em trai, dặn dò đôi câu rồi hai người trở về phòng.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng em trai khuất dần…

Chỉ mong… nó thật sự có thể tự mình gây dựng một tương lai.

Vài ngày sau, ba tôi nói Tống Oánh Oánh cứ bám theo Thừa Hạo không rời.

Không ngờ, có lần bị tai nạn giao thông, khiến cô ta liệt nửa người, cả đời chỉ có thể nằm trên giường.

Vài năm sau, Thừa Hạo thật sự đã gây dựng được sự nghiệp cho riêng mình.

Trong buổi họp báo, nó trịnh trọng cúi đầu xin lỗi tôi, nguyện chuyển toàn bộ tài sản sang tên chị gái.

Tôi tha thứ cho nó — nhưng không phải vì số tiền đó.

Mà vì… ba mẹ đã lớn tuổi, cũng cần một người con ở bên cạnh chăm sóc rồi.

【Hết truyện】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)