Chương 1 - Người Thừa Kế Bí Mật
Mẹ tôi vì phanh xe mất kiểm soát mà bị tông, đưa thẳng vào ICU, bác sĩ bảo tôi chuẩn bị đồ dùng cho việc nằm viện lâu dài.
Tôi vừa kéo vali ra khỏi cửa, một anh giao hàng chuyển phát nội thành đã đưa cho tôi một phong bì tài liệu.
Người nhận: Tô Tâm.
Người gửi: Phòng công chứng Chính Tín.
Tim tôi trĩu xuống, tôi ký nhận.
Tôi xé phong bì, bên trong vậy mà lại là bản di chúc được công chứng từ tháng trước.
Toàn bộ cổ phần và tài sản của Tập đoàn Tô thị – giá trị hàng chục tỷ – dưới tên mẹ tôi Tô Tâm, người thừa kế duy nhất được ghi rõ ràng: con gái Châu Chỉ.
Tôi như rơi vào hầm băng.
Ba mẹ tôi chẳng phải chỉ có một đứa con gái là tôi sao?
Nếu cô ta mới là người thừa kế, vậy tôi là ai?
Tôi lập tức gọi điện cho ba tôi: “Ba, con thấy di chúc mới của mẹ, tại sao người thừa kế lại là…”
Lời còn chưa dứt, ông ấy đã quát lớn ngắt lời: “Ai cho con động vào đồ của ba! Mẹ con còn đang cấp cứu, con đã lo tranh giành tài sản? Ba sao lại nuôi ra thứ vong ân bội nghĩa như con!”
Tôi cười,
Cúp máy, tôi mã hóa ảnh chụp bản di chúc rồi gửi đến một số điện thoại.
1
Tôi vừa ngồi xuống ghế dài trước cửa ICU, liền nghe tiếng bước chân dồn dập vang đến gần.
Ba tôi, Châu Vệ Đông chạy đến đầu tiên, phía sau là một người phụ nữ và một cô gái trạc tuổi tôi.
Ông ấy lao đến trước mặt tôi, trên mặt không hề có chút lo lắng cho mẹ tôi, giật lấy tờ phiếu viện phí trong tay tôi, ánh mắt hung tợn.
“Tô Niệm! Mẹ con còn chưa tắt thở, con đã bắt đầu tính toán tiền của bà ta rồi?”
“Giống hệt mẹ con, trong mắt chỉ có tiền với công ty.”
“Lúc nào coi ba là chồng, coi ba là cha?”
Tôi thấy khó chịu đến mức thở cũng đau.
Tôi cố ép bản thân giữ bình tĩnh: “Ba, mẹ còn đang cấp cứu, giờ nói những lời này không thích hợp đâu.”
“Câm miệng cho ba!” Ba tôi chỉ thẳng vào mũi tôi, nước bọt văng tứ tung.
“Nơi này đến lượt con lên tiếng sao? Mẹ con xảy ra chuyện, chính là do sao chổi như con mang lại!”
“Ba nói cho con biết, từ giờ mọi chuyện của mẹ con đều do ba xử lý! Con cút đi cho ba!”
Vừa dứt lời, một giọng nữ yếu ớt vô tội vang lên.
“Vệ Đông anh đừng dữ như vậy, Niệm Niệm cũng là lo cho chị mà.”
Người phụ nữ mặc váy trắng bước tới, cô gái đi phía sau có khuôn mặt giống ba tôi đến bảy tám phần.
Người phụ nữ đi tới cạnh ba tôi, tự nhiên khoác lấy tay ông ấy, dùng tư thế nữ chủ nhân dịu dàng khuyên nhủ.
Cô gái đi phía sau liếc nhìn tôi một cái, trong ánh mắt là sự dò xét và vẻ đắc ý không hề che giấu.
Sau đó mới quay sang ba tôi, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba, dì Tô sẽ không sao chứ?”
Một tiếng “ba” ấy khiến hành lang lập tức trở nên im lặng.
Gương mặt giận dữ của ba tôi lập tức dịu lại, ông nhìn cô gái bằng ánh mắt dịu dàng chưa từng có.
Người phụ nữ ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy áy náy, giọng nhẹ nhàng:
“Niệm Niệm, đừng trách ba con, là do ông ấy quá sốt ruột thôi.”
“Dì và ba con quen nhau gần hai mươi năm rồi, ông ấy vốn là người nóng tính như vậy.”
Hai mươi năm, trong khi ba mẹ tôi mới kết hôn mười chín năm.
Thì ra, trước cả khi tôi được sinh ra, họ đã ở bên nhau rồi.
Tôi nhìn cảnh tượng hoang đường trước mắt, đau lòng đến mức không thở nổi.
“Vậy thì,” tôi nhìn chằm chằm vào cô gái kia, từng chữ từng chữ hỏi: “Người được ghi trong di chúc là con gái Châu Chỉ, chính là cô?”
Châu Chỉ còn chưa lên tiếng, ba tôi đã bước lên một bước chắn trước mặt cô ta, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
“Tô Niệm, chú ý thân phận của con. Chỉ Chỉ là đến thăm mẹ con vì lòng tốt, đừng ở đây phát điên.”
Đèn đỏ trước cửa ICU vừa chói mắt vừa châm biếm.
Mẹ tôi đang giành giật sự sống bên trong, còn ba tôi thì mang cả gia đình khác đến đây đóng kịch cảnh sum họp.
2
“Ba, giờ ba lấy thân phận gì mà ra lệnh cho con?”
Tôi vịn tường đứng vững, giọng run rẩy vì tức giận.
“Ba là chồng của bà ấy! Tô Niệm, ba cảnh cáo con! Đừng tưởng mẹ con che chở con thì con muốn làm gì cũng được!”
“Tài sản nhà họ Tô, không tới lượt thứ người ngoài như con xen vào!” Giọng ba tôi đầy khinh miệt.