Chương 6 - Người Thừa Kế Bị Bỏ Rơi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Trước khi đưa Hán Diểu đi, trợ lý đưa máy tính xách tay cho tôi để tôi tiện theo dõi.

Tôi tắt điện thoại, chậm rãi tua về thời điểm sau lần cuối gọi video với con, rồi bấm nhanh.

Tài xế đứng bên cạnh tôi, giống hệt một vệ sĩ, đôi mắt bình tĩnh dán chặt vào hai mẹ con họ.

Lý Phàm Thành nhiều lần định mở miệng, đều bị tài xế ngăn lại ngay.

Dương Phượng Liên xót con, liền chửi thẳng:

“Mày là thứ đàn bà đê tiện, con trai mày sợ nó làm gì, đánh vài trận là ngoan ngay thôi!

Nó dám làm gì được mẹ con tao chắc?

Tao nói cho mày biết này Trì Thanh Sơn, mày–”

Chưa nói dứt lời, bà chỉ thấy trời đất đảo lộn.

Khi bà hoàn hồn, đã bị tài xế đè xuống sàn.

Tài xế mỉm cười hiền hòa.

Đang giữa mùa hè, cô mặc áo phông ngắn tay, cơ bắp cánh tay căng lên, đường nét rắn rỏi.

Lý Phàm Thành rùng mình.

“Cái miệng này,” cô dịu giọng, “ngậm lại.”

Dương Phượng Liên còn định mở miệng, tài xế mỉm cười:

“Hay là… để tôi khâu lại nhé?”

Dương Phượng Liên cũng rùng mình.

Đúng lúc này, giọng chua chát của bà ta vang lên từ đoạn ghi hình:

“Con gái gì mà con gái!

Đứa nhãi đó mang họ nó, chẳng liên quan gì nhà họ Lý ta hết!”

Không khí như đông cứng lại.

Trong căn nhà chỉ còn tiếng bà ta độc địa:

“Nó không muốn sinh thì để mày triệt sản đi! Tao không tin nó có bầu rồi mà dám bỏ!

Để tao xem nó có gan không!”

Giọng sốt ruột của Lý Phàm Thành vang lên:

“Nó dám đấy!”

Dương Phượng Liên ngừng lại, mắng tiếp:

“Đúng là đồ vong ân phụ nghĩa, đến chồng mình cũng nỡ đối xử vậy sao?!”

“Đừng nói chuyện con cái nữa, việc trước mắt là tìm cách để tao vô công ty, còn nó thì về nhà lo nội trợ!

Chờ tao nắm quyền rồi, muốn đẻ bao nhiêu con chẳng được?”

“Cô ta mà chịu à?

Công ty còn chẳng cho mày vào, cổ phần này nọ có bao giờ đến tay mày?”

“Bốp!”

Một tiếng vang dội, Lý Phàm Thành đấm mạnh vào tường, đau quá rụt tay lại, Dương Phượng Liên vội vàng chạy đến xoa.

“Tao cúi đầu nịnh bợ nó bao nhiêu năm, mà nó không cho tao nổi một chức vụ!

Ngày nào tao cũng bóp vai đấm lưng, để cho người ta chê cười là thằng ở rể!

Một người đàn bà mà chẳng yên phận, không biết đã cắm cho tao bao nhiêu cái sừng!

Cưới rồi thì để tao hưởng chút sung sướng, công ty để tao quản thì đã sao?

Ngày nào cũng bận, không cho tao động vào, nghĩa vụ làm vợ cũng chẳng làm!”

Dương Phượng Liên hỏi:

“Mấy hôm trước con không phải…”

Lý Phàm Thành đột nhiên im bặt.

Một lúc sau, nghiến răng:

“Mẹ, nói thật với mẹ… sắp tới con sẽ có con trai rồi.”

Dương Phượng Liên sững sờ, nửa ngày mới kịp hoàn hồn, mừng rỡ nói:

“Trời ơi!

Mẹ… mẹ sắp có cháu trai rồi hả?

Tốt quá, lần này ba con chắc không đánh mẹ nữa đâu!”

Lý Phàm Thành trừng mắt, đôi mắt đỏ ngầu:

“Với tính của Trì Thanh Sơn, nếu cô ấy biết chuyện này, chúng ta chết chắc!

Mẹ giữ mồm giữ miệng cho con!”

Dương Phượng Liên gật đầu lia lịa, vui mừng khôn xiết.

Lý Phàm Thành chậm rãi nói:

“Mẹ cứ dỗ dành Hán Diểu, giữ con bé lại bên cạnh Trì Thanh Sơn, rồi con tìm cơ hội vào công ty.

Đợi quen rồi, tìm cách… đến lúc đó, Thanh Trì chẳng phải sẽ thành của nhà họ Lý chúng ta sao?”

Dương Phượng Liên kinh ngạc ngẩng đầu:

“Ý con là… cái này… có ổn không?”

Lý Phàm Thành giơ tay, chỉ khắp căn biệt thự:

“Thấy không?

Một nơi tốt thế này, cả sản nghiệp to như vậy, mà không có lấy một ngọn cỏ thuộc về chúng ta!”

Dương Phượng Liên do dự.

Nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Không khí chết lặng.

Lý Phàm Thành như bị rút hết sức, ngồi bệt xuống sàn.

Anh ta không phải kẻ ngốc.

Hoặc nói đúng hơn, anh ta rất hiểu rõ tôi.

Tôi bình thản kéo thanh tua, tìm tới một đoạn ghi hình khác.

“Hán Diểu, con có muốn mẹ, bà và ba luôn ở bên con không?”

Trì Hán Diểu mở đôi mắt đen láy như hạt nho, ngoan ngoãn gật đầu.

“Bà nói với con này, chỉ cần con làm theo lời bà, mẹ sẽ luôn ở bên con.”

Lý Phàm Thành chỉ dạy con bé nửa câu đầu.

Không biết vì lòng tham hay vì chút thương hại, bà dạy thêm câu tiếp theo.

Bà không ưa con dâu, nhưng cũng không định giết người.

Thật ra, Trì Thanh Sơn chỉ cần sinh một đứa con trai mang họ Lý là xong chuyện, cần gì làm lớn chuyện đến mức này, khiến con trai bà phải ra tay sát hại.

Bà dạy đi dạy lại cho Trì Hán Diểu, bé con lặp lại theo, rồi ngập ngừng hỏi:

“Bà ơi, câu này hung quá, mẹ có buồn không?”

Dương Phượng Liên khựng lại, không nhịn được xoa khuôn mặt non nớt của con bé, thở dài:

“Con làm mẹ buồn thì mẹ mới quyết tâm ở bên con.

Mẹ nhượng bộ rồi thì nhà chúng ta mới trọn vẹn được.”

Trì Hán Diểu ngước mắt nhìn:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)