Chương 8 - Người Thừa Kế Bất Ngờ
Tôi nhìn cô ta, lòng chẳng chút gợn sóng.
【Xin lỗi có ích gì? Tôi muốn cô biến khỏi tầm mắt. Loại người này tồn tại chỉ làm ô nhiễm không khí.】
Như đọc được ý tôi, Cố Thần lạnh mặt nói với hiệu trưởng:
“Tôi không muốn còn thấy người này trong Đại học Giang Thành.”
Hiệu trưởng lau mồ hôi:
“Vâng vâng, tôi sẽ xử lý ngay.”
Nghe mình sắp bị đuổi học, Vương Thiến khóc òa, ngồi bệt xuống đất.
Bạn bè xung quanh đồng loạt hít khí lạnh, ánh mắt nhìn tôi từ hóng hớt chuyển thành… kính sợ.
【Thế là… đuổi luôn? Có hơi nặng tay không? Nhưng… đã quá đã!】
Cố Thần xoa đầu tôi, giọng bất lực nhưng đầy cưng chiều:
“Sau này ai dám bắt nạt em, gọi ngay cho anh, đừng tự chịu.”
Cố Dạ cũng nói:
“Đúng! Hoặc gọi anh, anh chửi cho nó đến khi nghi ngờ nhân sinh!”
Nhìn hai anh đứng ra bảo vệ mình, lòng tôi ấm áp.
【Có anh trai, thật tuyệt.】
11
Chuyện Vương Thiến bị đuổi học nhanh chóng lan khắp trường.
Từ đó chẳng ai dám công khai kiếm chuyện với tôi nữa.
Nhưng mấy trò ngầm thì vẫn không dứt.
Diễn đàn trường xuất hiện một bài nặc danh:
《Bóc phốt con “chim khách chiếm tổ” – giả ngây thơ, thủ đoạn tàn độc, ngay cả bạn thân của em gái cũng không tha》
Trong bài, tôi bị bịa thành con bé từ quê lên, vì tranh giành gia sản mà giở thủ đoạn ác độc chèn ép “giả thiên kim”.
Kèm theo ảnh Vương Thiến quỳ khóc nức nở khi bị đuổi, đối lập với dáng tôi lạnh nhạt đứng cạnh.
Người đăng bài dẫn dắt dư luận rất giỏi, phần lớn bình luận đều chửi tôi:
“Đã nói rồi, con bé con rơi ngoài kia có gì tốt đâu.”
“Tội cho Uyển Nhi, có bà chị như thế đúng là xui tám đời.”
“Có tí tiền mà tưởng muốn làm gì cũng được, loại này đáng ghét nhất!”
Tôi đọc mà tức muốn xỉu.
【Toàn là xàm! 100% do Lâm Uyển Nhi giật dây! Ngoài cô ta, còn ai rảnh tới mức bịa cả đống dối trá để bôi đen tôi? “Bạn thân”? Vương Thiến mà cũng xứng? Cùng lắm là con chó được cô ta nuôi!】
Tôi muốn nhảy vào cãi, nhưng tài khoản diễn đàn cấp thấp quá, chưa đủ quyền trả lời.
【Tức chết đi được! Đám người mù à? Không thấy sự thật sao? Chỉ biết hùa chửi! Đợi tôi lên cấp ba, tôi cãi nát mặt mấy người luôn!】
Đang nghiến răng tức tối thì điện thoại reo, là anh hai Cố Dạ.
“Tiểu Hi, đừng xem diễn đàn nữa, chỉ bực mình thôi. Anh hai xử lý rồi.”
Tôi sững, vội mở lại diễn đàn.
Quả nhiên, bài bôi nhọ biến mất không dấu vết.
Thay vào đó là bài ghim đỏ:
《【Thông báo chính thức】Về việc xử lý học sinh Vương Thiến và làm rõ các tin đồn sai sự thật》
Tài khoản đăng chính là nick chính thức của trường Đại học Giang Thành.
Trong thông báo, trường giải thích chi tiết: Vương Thiến nhiều lần gây sự, bắt nạt bạn học, nên bị đuổi theo đúng quy định; kèm cả video giám sát làm bằng chứng.
Đồng thời, nhà trường cảnh cáo những ai tung tin bịa đặt, sẽ bị truy cứu trách nhiệm pháp lý.
Chưa hết.
Cuối thông báo còn đính kèm một phong thư luật sư.
Bị đơn, chính là Lâm Uyển Nhi!
【Trời ơi trời ơi trời ơi! Anh hai đỉnh quá! Nước cờ này quá thâm! Không chỉ để trường lên tiếng minh oan, còn tặng Uyển Nhi nguyên cái “thư luật sư”! Đây gọi là đánh thẳng vào tâm lý! Xem cô ta còn làm “bạch liên hoa” thế nào!】
Tôi sung sướng đến mức lăn lộn trên giường.
Đầu dây bên kia vang tiếng cười đắc ý của anh hai:
“Thế nào? Pha này của anh hai được chứ?”
“Quá đỉnh! Siêu đỉnh!”
Tôi chân thành bái phục.
“Muốn coi trò hay hơn không?”
“Muốn!”
“Vậy xuống phòng khách đi.”
Tôi còn ngơ ngác, chạy xuống dưới, liền thấy Lâm Uyển Nhi quỳ rạp trước ba mẹ, khóc thảm thiết.
Trên tay cô ta là điện thoại, màn hình hiện rõ thư luật sư kia.
“Ba mẹ, không phải con! Con không đăng bài hãm hại chị! Ba mẹ tin con đi!”
Mẹ tôi – Tô Uyển – lạnh mặt, ném một xấp giấy in ra trước mặt cô ta:
“Không phải con? Vậy đây là gì? Địa chỉ IP phát bài ở ngay nhà chúng ta. Tài khoản nặc danh kia đăng ký bằng số điện thoại phụ của con. Lâm Uyển Nhi, con coi cả nhà này là kẻ ngu chắc?”
Lâm Uyển Nhi nhìn đống chứng cứ, chết lặng tại chỗ.
Có lẽ Lâm Uyển Nhi nằm mơ cũng không nghĩ được là chúng tôi lại tra ra ngần ấy thứ trong thời gian ngắn như vậy.
【Ha ha ha! Chứng cứ rành rành, coi cô còn chối kiểu gì! Khóc đi, khóc tiếp đi! Xem hôm nay vắt ra được mấy ký nước mắt!】
Sắc mặt ba tôi – Cố Chấn Quốc – đen lại. Nhìn Lâm Uyển Nhi, ánh mắt ông đầy thất vọng:
“Ban đầu tôi tưởng chỉ là chiều hư, có chút bướng bỉnh. Không ngờ lòng dạ lại độc ác đến thế! Tiểu Hi là chị ruột của cô, sao có thể đối xử như vậy!”
“Con không có!”
Cô ta còn giãy giụa: “Con không cố ý… Con chỉ là… con quá sợ! Con sợ chị về rồi mọi người sẽ không cần con nữa!”
Cô ta bắt đầu kể khổ, mong được thương hại.
【Lại bài cũ, chán chưa? Sợ hả? Sợ thì được làm kẻ trộm đánh tráo cuộc đời người khác? Sợ thì được làm anh hùng bàn phím bịa đặt bôi nhọ trên mạng? Lý lẽ kiểu ăn cướp!】
“Tiếng lòng” của tôi như gáo nước lạnh dập tắt tia thương xót cuối cùng của ba mẹ.