Chương 5 - Người Thừa Kế Bất Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ta thét lên, lao về phía trước, suýt nữa úp mặt ăn thảm.

Cậu bạn trai phản ứng nhanh, kéo kịp, cứu được pha “hôn đất” trước truyền thông.

Nhưng tà váy rách và biểu cảm hoảng loạn đã lọt trọn vào hàng trăm ống kính.

Cả hiện trường xôn xao.

Tôi suýt bật cười thành tiếng.

【Ha ha ha! Nghiệp quật tốc hành! Ai bảo khoe khoang! Tà váy dài cho cố vào! “Nhất minh kinh nhân” không thấy, chỉ thấy “nhất tách kinh nhân”!】

Anh hai khẽ cười bên tai tôi: “Thấy chưa, anh bảo có kịch hay mà.”

Mặt Lâm Uyển Nhi đỏ như gan heo, trừng rực rực cậu trai, như trách không đỡ tử tế.

Cậu kia mặt vô tội.

Dưới sự trợ giúp của staff, cuối cùng cô ta cũng chỉnh được váy, trắng bệch mặt, gần như chạy trốn mà đi hết thảm đỏ.

Tôi theo anh hai vào khán phòng, tâm trạng phơi phới.

【Đáng đồng tiền bát gạo!】

7

Chúng tôi ngồi hàng ghế đầu, xung quanh toàn sao hạng A và ông lớn giới thời trang.

Không ít người chủ động chào anh hai; thấy tôi bên cạnh, ai nấy đều nhìn đầy tò mò.

Anh hai giới thiệu rất thoải mái: “Em gái tôi, Lâm Hi.”

“Mỹ nhân nhà ảnh đế Cố, xinh thật.”

“Khí chất cô Cố tuyệt quá.”

Bị khen đến đỏ cả tai, tôi chỉ biết giữ nụ cười “ngại mà không bất lịch sự”.

【Đừng khen nữa mà, tôi chỉ là dân thường đi coi náo nhiệt thôi. Khí chất này là tiền đắp lên đấy; tẩy trang rồi nhìn lại xem!】

Anh hai nhịn cười, vỗ nhẹ mu bàn tay tôi.

Ghế của Lâm Uyển Nhi ở khá xa phía sau; cô ta nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt đầy nọc độc.

Tôi cảm giác rõ ràng mũi dao ghen ghét cứa lên lưng mình.

【Nhìn gì mà nhìn, nhìn nữa khoét mắt bây giờ. Giỏi thì ngồi hàng đầu đi, à quên, cô không có cái “cà vẹt” đó.】

Sự kiện bắt đầu, giải thưởng lần lượt xướng tên.

Tôi ngáp dài, thực sự không hứng với những thứ phù phiếm này.

Giữa giờ, anh hai vào hậu trường chuẩn bị nhận giải; tôi ngồi một mình lướt điện thoại.

Một người đàn ông đóng vest bảnh bao, bưng ly rượu tiến đến:

“Tiểu thư xinh đẹp, đi một mình sao? Tôi là Trương Dương, phó tổng Tinh Diệu Media.”

Hắn đưa danh thiếp, miệng cười bóng nhẫy.

Tôi nhíu mày.

【Tinh Diệu Media? Không phải công ty chuyên nuôi gà bằng chiêu trò với hắc liệu sao? Thằng cha này nhìn là biết không tử tế; con mắt như gắn X-quang, quét tôi từ đầu tới chân.】

Tôi không nhận danh thiếp, lạnh nhạt: “Tôi không đi một mình.”

Đụng phải đá, hắn vẫn cười đều:

“Khí chất cô tuyệt lắm. Có hứng vào showbiz không? Công ty tôi có tài nguyên tốt nhất, đảm bảo nâng cô lên tuyến đầu.”

【Hứ, đem bánh vẽ đến trước mặt tôi? Tưởng tôi ba tuổi à? “Tài nguyên” các anh không phải là rót rượu với quy tắc ngầm sao? Muốn lừa tôi xuống biển ư? Mơ đi!】

Tôi còn đang định bảo hắn cút đi thì một giọng nam trong trẻo vang lên bên cạnh:

“Phó tổng Trương, tới địa bàn nhà họ Cố mà đào người, có phải hơi… sai nguyên tắc không?”

Tôi quay đầu, anh cả Cố Thần chẳng biết đến từ lúc nào, đang đứng ngay cạnh tôi, sắc mặt đen tới mức có thể nhỏ giọt.

Sau lưng anh còn có một chàng trai trẻ khí thế cũng không kém: ngũ quan tuấn tú, khí chất quý phái, ánh mắt nhìn tôi mang theo vài phần dò xét và… hứng thú?

【Ôi trời! Anh cả sao lại tới? Không phải anh ghét mấy chỗ ồn ào thế này nhất à? Còn anh chàng bên cạnh là ai thế? Đẹp trai quá mức! Nhan sắc này có thể solo với anh hai luôn!】

Gã phó tổng Trương nhìn thấy Cố Thần, nụ cười bóng mỡ lập tức đông cứng, hai chân run bắn:

“Cố… Cố tổng… tôi… tôi không biết vị này là người của ngài…”

“Giờ biết chưa?”

Cố Thần liếc hắn một cái lạnh như băng.

“Biết rồi biết rồi!”

Hắn gật đầu như giã tỏi.

“Thế còn không cút?”

“Phải phải, tôi cút ngay!”

Hắn lăn một mạch biến mất.

Lúc này Cố Thần mới nhìn sang tôi, ánh mắt dịu lại: “Không bị dọa chứ?”

Tôi lắc đầu.

Chàng trai đi cùng cũng bước tới, đưa tay ra, khóe môi nhếch nụ cười vừa phải:

“Chào cô Lâm Hi, tôi là Thẩm Dự Đình của Tập đoàn Thẩm thị.”

Thẩm Dự Đình?

【Thẩm thị? Cái tập đoàn cùng đẳng cấp với nhà họ Cố? Vậy đây là… thiếu gia truyền kỳ? Đẹp trai, gia thế khủng, còn cực lịch sự, đúng chuẩn nam chính!】

Tôi có phần bối rối, vội đưa tay bắt: “Chào anh, Thẩm tiên sinh.”

Bàn tay anh ấm và khô, lực nắm nhẹ, chạm rồi buông ngay.

“Gọi tôi là Dự Đình được rồi.”

Anh mỉm cười: “Sớm đã nghe tiếng nhà họ Cố tìm lại được viên minh châu thất lạc nhiều năm; hôm nay gặp, quả không hổ danh.”

【Khen xã giao, khen xã giao. Nhưng được anh đẹp trai khen vẫn thấy vui phơi phới.】

Cố Thần bên cạnh khẽ ho một tiếng, cắt luồng “giao lưu hữu nghị”:

“Sao cậu lại qua đây?”

Thẩm Dự Đình nhún vai:

“Anh em nhà họ Cố cùng lộ diện, sự kiện lớn thế này tôi đương nhiên phải góp mặt. Tiện thể… xem thử đối tác tương lai của tôi là người thế nào.”

Khi nói, mắt anh vẫn nhìn tôi.

Bị anh nhìn chằm chằm, tôi có chút không tự nhiên.

【Đối tác tương lai? Với tôi á? Chúng ta hợp tác vụ… ăn sạch sành sanh mọi món ngon trên đời chăng?】

Thẩm Dự Đình như nghe được chuyện thú vị, khóe môi càng cong sâu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)