Chương 13 - Người Thừa Kế Bất Ngờ
Tôi chưa hiểu anh bày mưu tính kế gì, nhưng vẫn gật đầu.
Thế là, trong công viên, “tiếng lòng” của tôi đổi phong cách 180 độ:
Ngồi tàu lượn siêu tốc:
【Á á á! Phê quá! Dự Đình lợi hại, mặt không đổi sắc! Không như anh hai, hét như chọc tiết lợn!】
(Thực tế: Cố Dạ hét còn to hơn tôi.)
Vào nhà ma:
【Hu hu, sợ quá! May có Dự Đình che chở! Lúc anh ôm tôi vào lòng, đẹp trai muốn xỉu! Cảm giác an toàn full cây! Chứ anh cả nhà tôi, tự mình còn sắp tè ra quần.】
(Thực tế: Cố Thần mặt không cảm xúc, còn chê ma diễn không có tâm.)
Ăn kẹo bông:
【Dự Đình đút tôi ăn, ngọt lịm! Còn của anh hai mua lại… mặn chát!】
(Cố Dạ: “Đó là vị muối biển! Em không hiểu đâu!”)
…
Cả ngày xong, mặt hai anh từ trắng → xanh → đen, cuối cùng đen đến nhỏ mực được.
Trên đường về, xe im phăng phắc.
Tới cổng, Thẩm Dự Đình tiễn tôi xuống xe, bất chợt nắm tay tôi, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay:
“Chúc ngủ ngon, công chúa của anh.”
Mặt tôi bừng đỏ, chạy vội vào nhà.
Vừa bước vào, đã thấy hai anh như hai vị “môn thần” chặn giữa phòng khách.
“Lâm Hi, qua đây.”
Giọng anh cả lạnh như rơi băng.
“Em gái, em thay đổi rồi. Em không còn là cô em yêu thương hai anh nữa!”
Anh hai nói như đứt từng khúc ruột.
Tôi bị lôi ra “thẩm vấn” nửa ngày mới được thả.
【Haiz, yêu đương sao còn mệt hơn thỉnh kinh qua Tây Trúc thế này…】
20
Dù quá trình trắc trở, nhưng tình cảm giữa tôi và Thẩm Dự Đình vẫn tiến triển vững vàng.
Anh ấy rất thông minh, biết không thể đối đầu trực diện với hai ông anh “cuồng bảo vệ em gái”, liền đi đường vòng, lấy lòng ba mẹ tôi.
Anh cùng ba tôi đánh cờ, cố tình thua khéo, khiến ba tôi thỏa mãn.
【Nước cờ này diễn như đóng phim, rõ ràng một chiêu là chiếu tướng, vậy mà còn vòng vèo ba bước, tự dâng mạng cho ba tôi.】
Anh tặng mẹ tôi một bộ ấm trà cổ tuyệt bản, lại ngồi nói chuyện trà đạo cả buổi chiều.
【Ghê thật, ngay cả sở thích của mẹ cũng điều tra kỹ lưỡng. Làm bài tập còn chăm hơn tôi ôn thi cuối kỳ.】
Dần dần, ba mẹ bắt đầu nói đỡ cho anh:
“Tiểu Thần, Tiểu Dạ, hai con đừng cứ nhắm vào Dự Đình, cậu ấy rất tốt mà.”
“Đúng đó, nếu cứ thế này, lỡ làm Tiểu Hi sợ bạn trai chạy mất thì sao?”
Hai anh: “……”
Sau khi chinh phục ba mẹ, anh lại chuyển sang “công kích bằng đường ngọt” với tôi.
Không còn quà xa xỉ khiến tôi áp lực, thay vào đó là những món quà đầy tâm ý:
Con mèo gỗ khắc tay, có tên tôi.
Lục tung cả thành phố, tìm lại loại kẹo tuổi thơ tôi từng mê, vốn đã ngừng sản xuất.
Tất cả món đồ tôi từng chê kém chất lượng, đều lặng lẽ được thay bằng loại tốt nhất.
Từng chút từng chút, trái tim tôi được anh lấp đầy.
Tôi nhận ra, có lẽ mình thật sự yêu anh rồi.
Người đàn ông nghe thấu mọi tiếng lòng, bao dung mọi tính xấu, nguyện cùng tôi chống lại cả thế giới.
Sinh nhật 21 tuổi của tôi, Thẩm Dự Đình bao trọn nhà hàng lãng mạn bên sông Giang Thành để tổ chức tiệc.
Cả gia đình tôi đều có mặt.
Thổi nến xong, anh quỳ một gối, mở chiếc hộp nhung.
Bên trong, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
“Lâm Hi.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt sâu đến mức tôi như chìm vào.
“Họ nói, nghe được tiếng lòng em là món quà của thượng đế. Nhưng với anh, gặp được em, mới là may mắn lớn nhất đời.”
“Anh không muốn chỉ là bạn trai em nữa. Anh muốn thành gia đình em, chồng em, cha của con em.”
“Anh muốn đường đường chính chính bảo vệ em, yêu em cả đời.”
“Vì vậy, Lâm Hi, em có bằng lòng… lấy anh không?”
Tiếng violin du dương vang lên.
Nước mắt tôi làm mờ tầm mắt.
Người thân tôi đều mỉm cười, trong mắt đầy chúc phúc.
Tôi nghe thấy mẹ nghĩ: 【Nhanh đồng ý đi, con gái ngốc của mẹ.】
Nghe thấy ba nghĩ: 【Haiz, nuôi hai chục năm, cuối cùng cũng để heo húc. Nhưng con heo này… còn tạm.】
Nghe thấy anh cả nghĩ: 【Tuy khó chịu, nhưng miễn em gái hạnh phúc là được.】
Nghe thấy anh hai nghĩ: 【Hu hu, áo bông nhỏ của tôi rách rồi! Sau này ai chơi game cùng tôi đây? Nhưng nếu hắn dám đối xử tệ, tôi sẽ bẻ gãy chân đầu tiên!】
Còn tôi, nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt, trong lòng chỉ có một ý niệm:
【Em đồng ý.】
Tôi gật mạnh, đưa tay cho anh:
“Em đồng ý.”
Kết cục
Đám cưới của tôi và Thẩm Dự Đình được tổ chức long trọng.
Toàn bộ giới thượng lưu Giang Thành đều đến chứng kiến.
Tôi mặc chiếc váy cưới đầy sao do anh cả tự tay thiết kế, khoác tay ba, từng bước tiến đến bên chú rể.
Lúc ba trao tay tôi cho anh, người đàn ông kiên nghị ấy mắt đã đỏ hoe:
“Thằng nhóc, ta giao cả thế giới của ta cho cậu. Nếu dám đối xử tệ, ngày mai tập đoàn Thẩm thị phá sản ngay lập tức.”
Thẩm Dự Đình siết chặt tay tôi, trịnh trọng hứa:
“Ba yên tâm.”
Trao nhẫn xong, tôi nhìn anh, lòng ngọt ngào như mật.
【Kiếp trước chắc tôi cứu cả dải Ngân Hà, kiếp này mới có được gia đình và người đàn ông tuyệt vời thế này.】
Anh cúi đầu hôn tôi, thì thầm bên tai:
“Không, là anh đã cứu cả dải Ngân Hà, mới có thể nghe được tiếng lòng em, cưới em.”
Sau cưới, tôi chính thức thành “cục cưng tập đoàn hào môn”.
Không chỉ có ba mẹ và các anh cưng chiều, mà còn thêm người chồng yêu tôi đến tận trời.
Ngày tháng của tôi, còn “mặn mòi” hơn cá mặn.
Đôi khi tôi nghĩ, nếu năm xưa không bị bế nhầm, đời tôi sẽ thế nào?
Có lẽ tôi sẽ lớn lên trong một gia đình bình thường, sống an yên giản dị.
Nhưng như thế, tôi sẽ không gặp họ.
Sẽ không có người thân yêu thương tôi đến vậy, và người đàn ông hiểu tôi đến thế.
Nên tôi không hối hận.
Tất cả, đều là an bài tốt nhất.
À, còn Lâm Uyển Nhi.
Nghe nói sau khi bị cha mẹ ruột đón đi, cô ta khổ sở vô cùng.
Không chịu được cực, lại lười lao động, chỉ biết đi đường tắt, kết quả bị lừa sạch, nợ chồng chất.
Cuối cùng, bị cha ruột, một gã nghiện cờ bạc, bán cho lão gàn miền núi làm vợ.
Dạo trước, anh cả còn nhận được lá thư cầu cứu cô ta gửi về, chữ nghĩa bi ai cầu xin cứu ra.
Tôi nhìn lá thư ấy, lòng không chút gợn sóng.
【Biết thế này, sao còn làm vậy. Con đường tự chọn, dù quỳ cũng phải đi hết.】
Tôi bỏ thư vào máy hủy.
Ngoài cửa sổ, nắng vàng rực rỡ.
Thẩm Dự Đình ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên đầu tôi.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Tôi quay lại, nhón chân hôn môi anh.
【Nghĩ rằng, em yêu anh vô cùng.】
(hết)