Chương 10 - Người Thừa Kế Bất Ngờ
Mẹ tôi thì thành fan “mẹ ruột” của tôi, ngày ngày nghĩ món ngon, dắt tôi đi mua đồ đẹp, hận không đem hết thứ tốt nhất trên đời bày trước mặt tôi.
Anh cả Cố Thần vẫn gương mặt “núi băng”, nhưng mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt đều ấm áp; anh lặng lẽ giải quyết mọi rắc rối, đưa tôi thẻ đen không giới hạn, muốn mua gì cứ mua.
Anh hai Cố Dạ trở thành bạn chơi riêng của tôi, dẫn tôi chơi game, đu idol, ăn sạch sành sanh ẩm thực Giang Thành.
Tôi tưởng như thế đã là đỉnh hạnh phúc.
Cho đến một ngày, tôi nhận được một bưu kiện.
Người gửi: Thẩm Dự Đình.
Tò mò mở ra, bên trong là một… hợp đồng hợp tác?
【Gì vậy? Thẩm Dự Đình gửi hợp đồng hợp tác cho tôi làm gì? Thật sự muốn cùng tôi… hợp tác ăn sạch thiên hạ à?】
Tôi lật xem, nhìn rõ nội dung thì sững sờ.
Đó là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Thẩm Dự Đình muốn chuyển nhượng miễn phí 10% cổ phần của một công ty truyền thông mới nổi, tiền đồ sáng lạn thuộc Thẩm thị, cho tôi.
【!!!】
【Cái quái gì vậy?! Bánh từ trên trời rơi xuống? Hay họ Thẩm nhiều tiền quá đem đi làm từ thiện? 10% này ít cũng vài trăm triệu chứ chẳng đùa! Tại sao lại cho tôi?】
Tôi cầm hợp đồng như cầm củ khoai nóng, vội chạy tìm anh cả.
Cố Thần xem xong cũng chau mày:
“Hắn rốt cuộc muốn gì?”
Tôi lắc đầu, tôi cũng chẳng biết.
【Chẳng lẽ… hắn thích tôi? Muốn dùng tiền “đập” tôi ư? Lỗi thời quá… nhưng mà… hình như tôi hơi “ăn” được chiêu này…】
Đang nghĩ vẩn vơ, điện thoại anh cả reo, là Thẩm Dự Đình.
Anh cả bật loa ngoài.
“Cố tổng, quà của tôi, em gái ngài nhận rồi chứ?”
Giọng anh ta mang ý cười.
“Thẩm Dự Đình, ý cậu là gì?”
Anh cả không vui.
“Không có ý gì, chỉ muốn kết bạn với cô Lâm Hi.”
Anh ta cười: “Tiện thể, gửi sính lễ trước.”
“Sính lễ?!”
Tiếng tôi và anh cả Cố Thần đồng thời vang lên.
【Sính lễ?! Trời đất ơi! Chơi lớn vậy luôn hả?! Mới gặp được mấy lần thôi mà! Đã muốn gửi sính lễ rồi?! Tiến độ này có nhanh quá không! Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý đâu mà!】
Đầu dây bên kia, Thẩm Dự Đình khẽ cười. Tiếng cười ấy xuyên qua điện thoại, như chui thẳng vào tai tôi, ngưa ngứa.
“Cô Lâm Hi, tôi đều nghe thấy hết tiếng lòng của cô rồi.”
Tôi: “?????”
Cố Thần: “!!!!!”
“Không chỉ tôi,” giọng Thẩm Dự Đình còn mang ý trêu chọc, “hình như… cả nhà các người, ai cũng nghe thấy thì phải?”
Trong khoảnh khắc, cả thế giới lặng thinh.
Tôi hóa đá, đầu óc trống rỗng.
Chậm rãi, chậm rãi, tôi quay đầu nhìn anh cả.
Trên gương mặt anh, là biểu cảm “nứt toác” chưa từng thấy.
15
Tôi, xã hội chết.
Chết sạch sẽ, chết toàn diện, chết ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Thì ra tôi không diễn độc thoại nội tâm, mà là đang mở concert toàn cầu!
Khán giả lại ngồi ngay bên cạnh!
Người cha nghiêm nghị, người mẹ tao nhã, anh cả “núi băng”, anh hai ảnh đế… tất cả bọn họ, đều nghe thấy tiếng lòng của tôi!
Bảo sao!
Bảo sao tôi muốn tiền, anh cả liền chuyển một chục triệu!
Bảo sao tôi nói muốn làm cá mặn, mẹ liền cùng tôi mặc áo thun slogan!
Bảo sao tôi chê Lâm Uyển Nhi, anh hai liền mắng hộ!
Bảo sao tôi nói hợp đồng giả, ba liền xé ngay trước mặt!
Họ không phải “hiểu tôi” mà là nghe thấy tôi!
Tôi ôm mặt, chỉ muốn độn thổ.
Mười tám năm qua tôi chửi bao nhiêu người trong lòng, nói bao nhiêu câu “lươn lẹo”, mơ bao nhiêu giấc mộng hão huyền… bọn họ… bọn họ đều biết cả!
【Á á á á á! Cho tôi chết đi! Ngay lập tức! Mau chôn tôi xuống tận rãnh Mariana!】
Cố Thần nhìn tôi mặt mũi tuyệt vọng, hiếm hoi hiện lên chút lúng túng.
Anh muốn an ủi nhưng không biết mở lời thế nào.
Thẩm Dự Đình còn đổ thêm dầu vào lửa:
“Cô Lâm Hi, cô yên tâm, tôi rất hứng thú với tiếng lòng của cô. Nhất là câu cô nói, ‘hơi bị ăn tiền chiêu dùng tiền đập’, tôi đã ghi nhớ rồi.”
【Anh im ngay cho tôi á á á á!】
Tôi hét điên cuồng trong lòng.
Cố Thần lập tức cúp máy, mặt đen như đáy nồi.
Anh đứng trước mặt tôi, lúng túng:
“Tiểu Hi, em… em đừng thế, bọn anh…”
“Bao giờ các người biết?”
Giọng tôi nhỏ như muỗi.
“Ngày đầu tiên em về, lúc Lâm Uyển Nhi hắt rượu vang lên người em.”
Được thôi, từ đầu đến cuối, tôi là trò cười.
Tôi chẳng muốn nói thêm, quay đầu chạy lên phòng, khóa trái cửa, chui vào chăn, tự kỷ phát tác.
Rất nhanh, ba, mẹ, anh hai cũng biết chuyện.
Họ lần lượt gõ cửa.
“Tiểu Hi, mở cửa, ba giải thích cho con.”
“Bé cưng, là mẹ sai, không nên giấu con.”
“Em gái, đừng giận nữa, anh hai mua hết gà rán trên thế giới cho em chịu không?”
Tôi mặc kệ.
【Đừng gõ nữa! Tôi mất mặt lắm rồi! Để tôi chết yên tĩnh đi!】
Ngoài cửa, truyền đến tiếng thở dài tập thể.
Mẹ tôi lo phát khóc: “Làm sao đây? Con bé không nghĩ quẩn chứ?”
Ba tôi giọng trầm: “Đều tại Thẩm Dự Đình! Ai bảo thằng đó lột trần bí mật này!”
Anh hai phẫn nộ: “Đúng! Rõ ràng cố tình! Anh cả, chúng ta đi dần cho hắn một trận!”
Anh cả: “……”
Tôi chôn trong chăn, nghe mà vừa tức vừa buồn cười.
Thì ra, đây chính là cảm giác được gia đình lo lắng.
Dù tôi đã xã hội chết cực điểm, điều họ nghĩ tới chỉ là, tôi có thể nghĩ quẩn hay không.