Chương 7 - Người Thụ Hưởng Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Nhưng, từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không để anh ta, hay bất kỳ ai trong các người, bắt nạt tôi và con gái tôi nữa.”

Tôi chỉ tay về phía cửa.

“Bây giờ, mời các người ra ngoài. Đây là nhà tôi, không chào đón các người.”

“Cô…” – Mẹ chồng tức đến nỗi muốn lao vào đánh tôi, nhưng bị ba chồng kéo lại.

Ba chồng nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ thở dài một hơi thật dài.

Ông kéo mẹ chồng và Cố Linh – người vẫn còn đang làm loạn – lặng lẽ rời đi.

Khi cánh cửa đóng lại, tôi ôm con gái, ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.

Năm năm uất ức. Năm năm bị lừa dối. Năm năm hy sinh không điều kiện.

Tất cả, vào giây phút này, vỡ òa thành dòng lệ như lũ cuốn.

Thì ra, không phải mọi sự hy sinh đều có hồi đáp.

Thì ra, nơi tôi từng nghĩ là bến đỗ an toàn, từ đầu đến cuối, lại là cơn bão ngầm đầy sóng dữ.

10

Tôi không biết mình đã khóc bao lâu. Lau sạch nước mắt, tôi đứng dậy.

Tôi tự nhủ: Thẩm Vi, từ giây phút này, mày không được yếu đuối nữa.

Sau lưng mày, còn có con gái mày.

Tôi gọi cho Giang Du, kể cho cô ấy chuyện nhà họ Cố đến gây sự.

“Trong dự đoán.” – Giang Du lạnh giọng qua điện thoại – “Với kiểu gia đình như vậy, sinh ra một tên đàn ông như Cố Hoài cũng chẳng có gì bất ngờ.”

“Vi Vi, họ mà đến gây chuyện, chứng tỏ Cố Hoài đã sợ rồi. Giờ anh ta chắc chắn đang tìm cách đối phó. Cậu tuyệt đối không được mềm lòng.”

“Tớ sẽ không.” – Tôi đáp – “Giang Du, tớ quyết định rồi. Tớ không cần công ty của anh ta nữa.”

“Gì cơ?” – Giang Du sững sờ – Tại sao? Đó vốn dĩ là thứ thuộc về cậu.”

“Công ty đó, từ trong ra ngoài, đều dính đầy dối trá và bẩn thỉu của anh ta.” – Tôi nói –

“Tớ chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ghê tởm.

Hơn nữa, Lục Minh nói đúng – công ty sắp bước vào vòng gọi vốn A, đó là sinh mệnh của Cố Hoài.

Điều tớ muốn… là khiến anh ta thống khổ còn hơn cả cái chết.”

“Cậu định làm gì?”

“Tớ muốn anh ta phải trả lại từng đồng tớ đã đầu tư, cả gốc lẫn lãi.

Tớ muốn anh ta phải trả giá cho từng xu tài sản chung mà anh ta đã chuyển đi.”

Tôi nói cho Giang Du nghe điều kiện tôi đã soạn sẵn.

Bình thản nói: “Để anh ta ra đi tay trắng vẫn còn nhẹ. Tớ muốn anh ta phá sản, muốn anh ta mang nợ chồng chất.”

Giang Du nghe xong, im lặng hồi lâu.

“Vi Vi, cậu chắc chứ? Làm vậy là hai người sẽ không còn đường quay lại.”

“Từ lúc tớ nhìn thấy tờ đơn bảo hiểm đó, đã không còn rồi.”

“Được.” – Giọng Giang Du đầy quyết đoán – “Tớ ủng hộ cậu. Tất cả những điều kiện này đều hợp tình hợp lý, đúng pháp luật.

Chứng cứ chúng ta có đầy đủ.

Nếu anh ta không đồng ý, tớ sẽ kiện thẳng ra tòa.

Tớ cam đoan khiến anh ta thua đến mức không còn cả quần lót.”

Cúp máy xong, tôi soạn tin nhắn, gửi toàn bộ điều kiện cho Cố Hoài.

Lần này, anh ta không gào thét, cũng không cầu xin.

Chỉ nhắn lại đúng ba chữ: “Em thật độc.”

Tôi nhìn dòng chữ đó, bật cười.

Tôi độc?

Nếu không phải anh dồn tôi vào đường cùng, tôi nào muốn trở thành một người phụ nữ đầy gai góc?

Chính anh, Cố Hoài, chính anh đã tự tay đẩy tôi từ một cô gái ngây thơ không hiểu sự đời, trở thành một chiến binh tay cầm đao kiếm.

Ba ngày sau, Cố Hoài xuất viện.

Anh hẹn tôi gặp ở một quán cà phê để bàn chuyện ly hôn.

Anh đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt nhìn tôi đầy oán hận và không cam lòng.

“Thẩm Vi, em nhất định phải làm mọi chuyện tuyệt tình như vậy sao?” – Vừa mở miệng, anh ta đã là lời trách móc.

“Là anh ra tay tuyệt tình trước.” – Tôi đẩy bản thoả thuận ly hôn do Giang Du soạn sẵn đến trước mặt anh. – “Ký đi.”

Anh ta cầm lấy bản thỏa thuận, đọc từng điều một.

Mỗi điều anh đọc qua sắc mặt lại tối sầm thêm một phần.

Đến cuối cùng, anh ta đập mạnh bản thỏa thuận lên bàn.

“Không thể nào!” – Anh gằn giọng, “Em muốn lấy mạng tôi à! Tôi lấy đâu ra từng đó tiền để trả cho em?”

“Đó là việc của anh.” – Tôi đáp – “Anh có thể bán căn hộ mua cho Tô Thanh Hứa, có thể bán phần cổ phần công ty trong tay anh.

Dù thế nào, tiền, tôi sẽ không thiếu một xu.”

“Cô!” – Anh ta giận đến mức chỉ tay vào tôi, ngón tay run rẩy – “Thẩm Vi, cô đừng ép tôi!”

“Tôi ép anh?” – Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta – “Cố Hoài, anh nhìn lại bộ dạng anh bây giờ đi. Anh có tư cách gì mà trách tôi?

Lúc anh ngoại tình, có từng nghĩ đến tôi không?

Lúc anh dùng tiền của tôi để nuôi người phụ nữ khác, có từng nghĩ đến Niệm Niệm không?

Không. Anh chỉ nghĩ cho bản thân, chỉ nghĩ đến tình yêu chân thành của anh.”

“Bây giờ tôi chỉ lấy lại những gì thuộc về mình, anh lại nói tôi muốn lấy mạng anh?”

“Nghe cho rõ, Cố Hoài. Đây chỉ mới là khởi đầu. Ký đi, thì chúng ta chia tay trong yên bình.

Không ký, thì gặp nhau ở tòa. Đến lúc đó, tôi không chỉ lấy tiền, mà còn muốn anh thân bại danh liệt.”

Anh ta trừng mắt nhìn tôi, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Tôi biết, từng câu nói của tôi đều đánh trúng tử huyệt của anh ta.

Anh ta quý nhất là gì? Là công ty, là danh tiếng.

Những thứ đó, anh ta không cá cược nổi.

Cuối cùng, như thể bị rút cạn toàn bộ sức lực, anh ta sụp người ngồi phịch xuống ghế.

“Được.” – Anh nghiến răng bật ra một từ.

Anh cầm bút, ký tên mình vào cuối bản thỏa thuận.

Ba chữ đó, ngoằn ngoèo méo mó, chất chứa sự oán hận và bất cam.

Tôi nhìn ba chữ ấy, trong lòng không gợn sóng.

Tôi cất kỹ thỏa thuận, đứng dậy.

“Tiền, tôi cho anh một tháng để chuẩn bị. Một tháng sau, nếu tài khoản tôi chưa thấy tiền, anh biết hậu quả rồi đấy.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi, không quay đầu nhìn lại một lần.

Bước ra khỏi quán cà phê, trời nắng nhẹ.

Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác hòn đá đè nặng trong lòng suốt năm năm, cuối cùng cũng được dỡ xuống.

Thẩm Vi, từ hôm nay, mày tự do rồi.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)