Chương 6 - Người Thứ Ba Trong Tình Yêu

07

Lại là nửa đêm.

Tôi đang dọn đồ trong căn hộ thì chuông cửa vang lên.

Qua mắt mèo, tôi thấy Chu Vận Xuyên đứng ngoài cửa, cả người ướt sũng, nước mưa nhỏ từ tóc thành vũng dưới sàn hành lang.

Anh siết chặt điện thoại trong tay, màn hình vẫn sáng, hiện rõ bài viết bôi nhọ tôi.

Phần bình luận nhơ nhớp càng nổi bật dưới ánh sáng lạnh của đèn.

Tôi mở cửa, nhưng không cho anh vào.

Đèn hành lang chập chờn lúc sáng lúc tối.

Anh mấp máy môi, giọng khản đặc:

“Lan Thanh…”

Tôi dựa vào khung cửa, điềm nhiên nhìn anh:

“Sao thế, Giang Linh lại gặp ác mộng à?”

“Cái bài kia… không phải do anh bảo đăng.”

Anh nuốt khan, nước mưa theo cằm chảy xuống.

Tôi vẫn nhìn anh, giọng bình thản:

“Em biết chứ.”

Anh sững người, có vẻ không ngờ tôi lại nói thế.

“Là Giang Linh đăng, đúng không?”

Tôi cười nhạt, “Con bé ấy vốn thích kiểu này mà.”

Anh cau mày, đưa tay ra định chạm vào tôi, tôi lùi lại tránh né.

“Anh đã bảo nó xóa rồi.”

Giọng anh nhỏ hẳn, “Nó còn trẻ, chưa hiểu chuyện…”

“Còn trẻ?”

Tôi cắt lời, “Nó 20 tuổi rồi đấy, Chu Vận Xuyên. Một đứa 20 tuổi mà không biết bài đăng đó sẽ gây hậu quả thế nào sao?”

Anh im lặng.

“Anh có biết bây giờ người ta đang nói gì không?”

Tôi mở điện thoại, chiếu màn hình vào mặt anh, ánh sáng lạnh phản chiếu lên từng nét cứng đờ.

“Người ta gọi em là ‘con giáp thứ 13 đeo bám’, Nói rằng em được làm bác sĩ là nhờ… ngủ với người ta.”

Anh ngẩng đầu, giọng gấp gáp:

“Anh sẽ làm rõ mọi chuyện!”

“Làm rõ kiểu gì?”

Tôi bật cười, “Lại đăng status kiểu ‘Giang Linh chỉ là cháu gái, bọn tôi trong sáng’?

Giống như bao lần trước anh từng nói?”

Anh cắn chặt hàm dưới, cuối cùng cũng bắt đầu lộ vẻ hoảng loạn:

“Lần này… khác mà…”

“Đúng, khác thật.”

Tôi gật đầu, “Khác ở chỗ… lần này em không còn quan tâm đến mối quan hệ của hai người nữa.”

Tôi cúi đầu mở điện thoại, lướt đến ảnh chụp màn hình câu trả lời mới nhất của Giang Linh trong phần bình luận dưới video:

[Chú nhỏ nói sẽ mãi mãi yêu thương mình, có người nào đó thì đừng ảo tưởng nữa nha~]

Tôi xoay màn hình lại đưa cho anh xem:

“Nếu đây là cái anh gọi là ‘còn trẻ’, thì cũng được.

Anh có thể nuông chiều nó cả đời.”

“Nhưng em thì không muốn.”

Đồng tử anh co lại.

Anh vội đưa tay định kéo cổ tay tôi lại.

Tôi bước lùi, tránh khỏi sự đụng chạm của anh.

“Chu Vận Xuyên,” Tôi nhẹ giọng, “Anh đừng diễn nữa.”

Tiếng mưa ngoài cửa sổ bất ngờ lớn hơn.

“Anh rõ ràng rất thích cảm giác được nó ngưỡng mộ,

Thích khi thấy nó vì anh mà ghen, mà giận.

Thế rồi lại vờ tỏ ra bất lực, không thể kiểm soát.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

“Suốt năm năm qua mỗi lần anh chọn nhắm mắt cho qua là mỗi lần anh đang nói với em rằng — em đáng bị hy sinh.”

“Anh không có!”

Giọng anh đột nhiên gắt lên.

“Lan Thanh, anh chỉ là… bố mẹ nó mất sớm,

Anh đã hứa sẽ chăm sóc nó…”

“Chăm sóc đến mức phải ru cô ấy ngủ trên giường à?”

Tôi cười lạnh.

“Chăm sóc đến mức để cô ấy tắt điện thoại của anh?”

“Chăm sóc đến mức… cho phép cô ta giẫm nát lòng tự trọng của tôi?”

Sắc mặt anh lập tức tái nhợt.

Thì ra anh cũng biết, những chuyện đó — nói ra không nổi.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh cất giọng khàn khàn:

“Em muốn anh làm gì… mới chịu tha thứ?”

Tôi nhìn anh, bất chợt thấy buồn cười.

“Chu Vận Xuyên, anh biết điều châm chọc nhất là gì không?”

Tôi khẽ nói, “Anh dầm mưa đến tận đây để giải thích, nhưng từ đầu đến giờ, anh còn chưa nói nổi một câu ‘xin lỗi’.”

Anh khựng lại.

“Bởi vì trong lòng anh, anh mãi mãi không có lỗi.”

Tôi buông tay, cánh cửa từ từ khép lại.

“Lỗi là tại em quá tính toán, lỗi là tại cư dân mạng quá cay nghiệt, lỗi là tại Giang Linh quá bướng bỉnh.”

“Còn anh, lúc nào cũng là ‘người tốt’ bất đắc dĩ.”

Tôi nhìn chiếc sơ mi ướt đẫm dính sát vào người anh, chợt nhớ lại năm tư đại học, anh từng đội mưa đến ký túc xá đưa ô cho tôi, bản thân lại bị ướt từ đầu đến chân — khi ấy, trong mắt anh chỉ có mình tôi.

Mà bây giờ, màn hình điện thoại anh sáng lên — là cuộc gọi đến từ Giang Linh.

“Nghe đi.”

Tôi nghiêng đầu, nhìn anh.

“Không phải sợ nhất là cô ấy không tìm thấy anh sao?”

Nước mưa nhỏ từ hàng mi anh xuống, không rõ là nước mưa, hay là nước mắt.

Khi anh run rẩy bấm từ chối cuộc gọi, tôi gần như bật cười thành tiếng.

Vẫn là vở kịch quen thuộc.

Mỗi lần cãi nhau, anh lại làm bộ nhượng bộ, rồi tiếp tục nuông chiều cô ta như chưa từng có chuyện gì.