Chương 5 - Người Thứ Ba Trong Mối Quan Hệ
Tôi cẩn thận lựa lời: “Chỉ là em cảm thấy… hình như anh không thích em nhiều lắm, đối xử với em rất lạnh nhạt.”
Cố Húc như không hiểu: “Giờ em không thích kiểu vậy nữa à? Vậy em thích kiểu gì?”
Gì vậy trời? Nhưng tôi vẫn trả lời thật: “Ừm… em có lẽ thích kiểu người vui vẻ, hay chủ động chia sẻ, nói chuyện nhiều một chút.”
Thực ra chuyện tình cảm đâu có đáp án đúng – dù sao ngoài việc lạnh nhạt, Cố Húc đúng là cực phẩm trong giới đàn ông.
“Vậy nếu anh vui vẻ hơn, chủ động hơn, em có thể đừng chia tay anh không?”
Ơ, sao lại bàn tới chuyện quay lại rồi?
Tôi ngước lên nhìn Cố Húc – chiếc sơ mi trắng cài đến cúc thứ hai, phần hở ra để tôi nhớ lại những đường nét thân thuộc dưới lớp vải.
“Quay lại… cũng không phải không được.”
“Nhưng chuyện này… anh có thể đừng nói cho anh em biết không?”
Nếu để anh tôi biết tôi quay lại với Cố Húc, vậy những gì anh ấy chịu đựng trước đó là gì? Xui xẻo?
Ánh mắt Cố Húc chợt thoáng qua vẻ giễu cợt: “Em nghĩ… anh sẽ đồng ý kiểu quay lại như vậy sao?”
Tôi thật sự không hiểu.
Cố Húc nói tiếp: “Anh chỉ xứng đáng một mối quan hệ lén lút vậy thôi à?”
Lần này thì tôi hiểu rồi.
“Chỉ là… em cần chút thời gian để anh em chấp nhận được chuyện chúng mình quay lại.”
Tôi muốn anh tôi từ từ tiếp nhận sự thật này.
Cố Húc nhìn tôi bằng ánh mắt có chút vỡ vụn: “Xin lỗi, anh đi vệ sinh chút.”
Một lúc lâu sau anh mới quay lại, giọng rất nghiêm túc: “Được. Anh đồng ý.”
Wow~ Lần này Cố Húc nói hẳn 5 chữ. Quả là tiến bộ rồi.
11
Ăn tối xong, tôi được bạn trai cũ kiêm bạn trai hiện tại đưa về nhà bằng xe riêng.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn mở miệng mời: “Hay anh lên nhà uống miếng nước đi?”
Cố Húc hơi do dự: “Tiện không em?”
Có gì mà không tiện chứ, anh từng đến đây bao nhiêu lần rồi còn gì.
Sau khi vào nhà, Cố Húc trông khá cẩn trọng, như thể đây là lần đầu anh tới – liếc nhìn khắp nơi.
Tôi nghi ngờ nhìn anh, cuối cùng anh mới nhẹ nhàng hỏi: “Du Phong không thường ở đây à?”
Tôi nhớ lại lần trước anh tôi vì đề phòng Cố Húc mà đến nhà tôi, liền giải thích: “Anh ấy sống bên phía đông thành phố, bình thường vẫn về nhà riêng.”
Cố Húc cau mày: “Hai người bình thường sống riêng à?”
Tôi gật đầu. Người lớn rồi, tất nhiên mỗi người một nơi chứ.
Tôi rót cho anh một ly nước ấm, không hiểu sao tay anh khi cầm ly lại hơi run.
“Kiểu hôn nhân của anh ta đúng là hiện đại thật.”
Tôi không ngờ anh tôi lại chia sẻ cả chuyện đó với Cố Húc: “Ừ, nam nữ thời nay mà. Em thấy vậy cũng tốt.”
“Khụ khụ khụ…”
Cố Húc đột ngột sặc nước.
Tôi vội đưa khăn giấy cho anh, nhưng áo sơ mi của anh đã bị ướt.
Phải nói là… sơ mi trắng bị ướt nhìn đẹp thật.
“Anh có muốn cởi ra đem sấy không?”
Cố Húc gật đầu rồi bước vào phòng tắm.
Tôi không ngờ, anh ta lại quấn khăn tắm đi ra.
“Tiện thể anh tắm luôn rồi, dùng khăn tắm này không sao chứ?”
Không sao hết. Trước kia anh không phải cũng dùng rồi sao?
Tôi thấy sau khi quay lại, Cố Húc có vẻ dè dặt quá, khiến anh trông dễ thương hơn bình thường.
Tôi không kìm được nữa, nhào đến ôm cổ anh: “Luật sư Cố à~ anh khách sáo quá nha. Khăn tắm đó em mới mua, đẹp không?”
Cố Húc rõ ràng thả lỏng ra: “À thì ra là của em à, vậy thì không sao.”
Ờ, ở nhà tôi mà không phải của tôi thì là của ai?
Ổn không đó?
Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng không còn tâm trí để suy nghĩ nữa – vì nụ hôn của Cố Húc đã rơi xuống.
Vẫn giống như trước – dịu dàng, ấm áp và dính dính.
Chiếc khăn tắm mới mua chẳng biết rơi xuống từ lúc nào, tôi bị Cố Húc bế về phòng ngủ.
Trong lúc cuốn lấy nhau, Cố Húc bất ngờ cắn nhẹ tai tôi: “Du Phong… có quay về đột ngột không?”
Đang lúc này lại nhắc tên anh tôi, lập tức phá hết tâm trạng: “Giờ mà anh còn nhắc anh ấy làm gì chứ!”
Giọng tôi có chút cáu, Cố Húc liền áp sát hôn tôi: “Đừng giận, đừng giận, anh không nhắc nữa…”
Đêm hôm đó, tôi cảm nhận được tinh thần phục vụ của luật sư Cố đạt đến đỉnh cao.
12
Tôi và bạn trai mới – chính là Cố Húc – bắt đầu sống những ngày tháng ngọt ngào đến mức “không biết xấu hổ”.
Sáng thứ Hai, Cố Húc đưa tôi đi làm. Tôi vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài trên xe.
Cố Húc xoa đầu tôi cười nói: “Về sau em không cần dậy sớm đi tàu điện nữa, anh tiện đường đưa em là được.”
Tôi nhắm mắt gật đầu.
Giờ tôi và Cố Húc làm việc gần nhau, ở cũng gần, tiện đường thì đi nhờ xe càng tốt.
Mà nghĩ lại, đã ở gần như vậy rồi, sao phải trả thêm một phần tiền thuê nhà nữa?
“Anh có muốn dọn đến ở cùng em không?”
Chắc do đầu óc chưa tỉnh táo nên tôi mới buột miệng nói ra chuyện sống chung.
Nghe xong, Cố Húc đạp phanh gấp, làm tôi tỉnh ngủ hơn phân nửa.
“À… nếu anh dọn đến ở với em, lỡ gặp Du Phong thì sao?”
“Gặp thì nói thật thôi, chẳng lẽ cứ giấu mãi? Nhưng anh đừng cố tình gây sự với anh ấy nữa nhé. Dù gì sau này cũng là người một nhà rồi.”
Cố Húc nghe vậy, tay nắm vô lăng siết chặt đến trắng bệch: “Anh sẽ cố.”
Gần đây Cố Húc không làm thêm nữa – vì bận dọn nhà.
Anh tôi thì nhân cơ hội đó nhắn tin cập nhật tiến độ “tình đồng nghiệp” giữa hai người.
【Song Song, anh thấy Cố Húc vì yêu sinh hận rồi.】
Tôi cạn lời: 【Rốt cuộc cái gì khiến anh có ảo tưởng đó vậy?】