Chương 9 - Người Thứ Ba Trong Đêm Tối
24
“Đèn bật rồi! Trời ơi, cuối cùng cũng thấy được rồi!”
“Thì ra là như vậy! Mẹ cô bé thông minh thật sự luôn ấy!”
“Đúng rồi! Cả phòng khách bà ấy đổ đầy dầu ăn! Tên Đồ Tể không nhìn thấy, vừa bò dậy là lại trượt, trượt xong lại bò. Người thì đã bị thương từ trước, giờ té tới mức nằm dài như con cá mắc cạn!”
“Tôi cười sặc nước luôn, thảm quá! Hahahaha! Đây là cái tên Đồ Tể Lúc Nửa Đêm khiến bao người run sợ á?!”
Tôi nép trong vòng tay mẹ.
Ôm chặt lấy cổ bà, không chịu buông ra một giây nào.
Lúc ấy, một giọng nói vang lên từ trên đầu.
Là bố.
Giọng ông đầy kinh ngạc:
“Đan Thanh, con yêu… chuyện gì đã xảy ra vậy?!”
Mẹ tôi cau mày, giọng bực dọc:
“Ông nhà khoa học vĩ đại à, cuối cùng cũng xong việc hả? Biết không, suýt nữa là ông không còn gặp lại mẹ con tôi nữa rồi đấy!”
25
Tối hôm đó, kẻ xấu bị bắt đi.
Mẹ tôi ở lại dọn dẹp phòng khách.
Bà mắc chứng ưa sạch sẽ.
Dù trên tay vẫn còn vết thương, nhưng bà vẫn không thể ngừng việc lau chùi.
Tôi cảm thấy, chỉ cần nghe được giọng mẹ, lòng tôi mới yên.
Vì vậy tôi cứ ngồi trên ghế sofa chờ bà, chẳng biết từ lúc nào… đã ngủ thiếp đi, sâu và yên bình.
Sáng hôm sau, mẹ dọn xong, làm bữa sáng xong xuôi mới bế tôi dậy, lau mặt rửa tay cho tôi.
Hôm đó, mẹ gọi điện xin phép nghỉ học với cô giáo.
Cả ngày hôm đó, tôi ở nhà.
Cứ ôm lấy mẹ, nhất quyết không chịu rời.
Bố tôi gọi video cả ngày. Đầu bên kia không ngừng vang lên giọng của bố.
Còn mẹ thì không ngừng kể lại từng chi tiết xảy ra ngày hôm qua lặp đi lặp lại mãi…
Trông mẹ vẫn còn sợ hãi, lòng vẫn chưa nguôi.
Tôi không nhịn được chen lời:
“Bố ơi, tháng sau con phải phẫu thuật rồi đó. Bên bố khi nào mới xin nghỉ để về được?”
Bố tôi cười, nói rằng công trình nghiên cứu bên này đã hoàn tất, ngày mai ông sẽ bay về.
Tôi vừa ăn cơm vừa cười sung sướng.
Tuyệt thật, ngày mai bố sẽ về!
Tâm trạng mẹ cũng tốt hơn nhiều, vừa dỗi yêu vừa trách móc:
“Anh đó, chỉ biết làm việc thôi! Anh xem anh già đi chưa kìa, trông chẳng khác gì ông già!”
“Anh định để tóc dài đến bao giờ? Trước khi về nhớ cắt đi nhé, đàn ông con trai gì mà tóc còn dài hơn cả em!”
Bố tôi cười cười, giọng chiều chuộng mà bất lực:
“Được rồi được rồi! Mải nghiên cứu quá, không để ý đến hình tượng gì hết. Mai về, để em cắt cho anh nhé!”
Tôi khúc khích cười, ôm chặt cổ mẹ.
Mẹ ơi, mẹ nghe thấy không?
Bố nói… ngày mai bố sẽ về!
Mọi chuyện, đúng thật… sẽ ổn cả thôi.
26
[Ngoại truyện Góc nhìn của người cha]
Trước màn hình máy tính, cô con gái mù của tôi cười khúc khích.
Khung hình dừng lại ở nụ cười rạng rỡ của con bé.
Tôi tháo chiếc kính AI của mình xuống.
Trở về với thực tại.
Quay sang nhìn vào ống kính đang phát sóng trực tiếp.
Người dẫn chương trình là một cô gái có khí chất dịu dàng, giọng nhẹ nhàng hỏi:
“Vừa rồi, hình ảnh chúng ta thấy chính là người vợ và con gái đã mất của ông trong vụ án giết người hàng loạt chấn động cả nước mười năm trước đúng không ạ?”
Tôi gật đầu.
Cô ấy tiếp tục hỏi:
“Nghe nói cảnh sát đã dựa vào công nghệ của ông, tái dựng hiện trường vụ án trong ký ức của con gái ông, mới có thể bắt được tên sát nhân máu lạnh ấy?”
Một lần nữa hồi tưởng về quá khứ… trái tim tôi vẫn như bị dao cùn róc từng mảnh.
“Đúng vậy. Khi tôi đến nơi, vợ tôi đã mất. Còn con gái tôi thì tổn thương nghiêm trọng ở tủy sống, cơ thể rơi vào trạng thái thực vật, nhưng sóng não vẫn hoạt động rất mạnh.
Tôi đã nghiên cứu công nghệ sinh mệnh số hóa suốt hơn mười năm. Không ngờ sinh mệnh số đầu tiên tôi tạo ra… lại chính là con gái mình.”
Cơ thể con bé được duy trì sự sống bằng hàng chục ống truyền, nhưng cũng chỉ sống thêm được một năm.
Trong suốt một năm đó, tôi không làm gì cả. Chỉ ở bên con.
Dẫn con ra ngoài phơi nắng, cảm nhận gió, cảm nhận nhiệt độ.
Mỗi ngày, trán tôi luôn kề lên trán con bé, như lúc nó còn đỏ hỏn nằm trong nôi.
Tôi chỉ tay lên trán.
Mười năm trước, phần tóc mái của tôi rủ xuống chỗ này.
Mỗi lần trán chạm trán, tóc tôi đều giữ lại chút hơi ấm từ con.
Kể từ khi con gái qua đời…
Tôi chưa từng cắt tóc lần nào nữa.
Tôi không nỡ.
Đó là nơi duy nhất còn lưu giữ lại hơi ấm từ cơ thể con bé.
Mười năm rồi, tóc tôi giờ đã dài gần chấm gối.
Nhưng tôi vẫn không nỡ cắt.
Mỗi ngày, tôi đều đưa phần đuôi tóc ấy lên môi hôn nhẹ.
Giống như con gái tôi vẫn còn sống.
Và vợ tôi… cũng vẫn còn ở đây.
Nói đến đây, tôi nhận ra mặt mình đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.
Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu từ màn hình camera.
Một gương mặt già nua, tiều tụy.
Mái tóc bạc trắng, chỉ có phần đuôi tóc ngắn chừng ngón út, vẫn còn đen tuyền.
Mười năm rồi.
Tôi đã già. Già thật rồi.
Mười năm trước, tôi đã vô cùng ích kỷ, đem công nghệ mà tôi dốc cả đời nghiên cứu — áp dụng lên chính con gái mình.
Để tôi có thể bật máy tính lên, là lại được nhìn thấy vợ con.
Họ – phiên bản kỹ thuật số của họ – sống trong một căn phòng ảo mà tôi dựng nên, cứ mỗi 24 giờ lại lặp lại vòng đời.
Họ biết khóc, biết cười, biết suy nghĩ — cứ như thể họ chưa từng rời đi.
Vợ tôi, con gái tôi, mãi mãi dừng lại ở dáng vẻ của mười năm trước.
Còn tôi, thì đã già rồi.
Nhưng trong nhận thức của con gái tôi trong thế giới số, mọi chuyện đều kết thúc tốt đẹp.
Cô bé và mẹ mình sống sót. Kẻ ác bị trừng trị.
Người bố bận bịu công việc sẽ về nhà vào ngày mai để ở bên hai mẹ con.
Một tháng sau, cô bé sẽ được phẫu thuật và nhìn thấy ánh sáng.
Mọi chuyện… sẽ ổn thôi.
Bàn tay tôi nắm lấy tay nắm cửa, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Tôi sẽ dành trọn phần đời còn lại để nâng cấp công nghệ sinh mệnh số hóa này.
Để xây dựng cho họ một thế giới sống động, chân thực, rộng lớn hơn.
Người dẫn chương trình cũng không cầm được xúc động.
Cô ấy có đôi mắt rất đẹp, rất giống vợ tôi.
“Tôi hiểu mất vợ con là nỗi đau quá lớn. Nhưng đó… rốt cuộc vẫn chỉ là ảo ảnh, là thế giới số mà thôi.”
“Ông chưa từng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi quá khứ sao? Cuộc đời ông vẫn còn dài phía trước, có lẽ…”
Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào ống kính.
Thế nào là thật, thế nào là ảo?
Có lẽ, trong mắt những người đang xem chương trình này, tôi cũng chỉ là một nhân vật ảo.
Không biết đã có bao nhiêu người từng khuyên tôi nên “bước ra”.
Và lần nào, tôi cũng chỉ trả lời một câu giống hệt:
“Tôi không muốn bước ra.”
“Nếu bước ra nghĩa là phải sống trong một thế giới không có họ… thì tôi hy vọng… mình sẽ mãi mãi không bao giờ bước ra.”