Chương 3 - Người Thứ Ba Không Ai Mong Đợi

13

Trần Dư không lặp lại.

Anh biết, thứ Lạc Dã muốn nghe không phải là câu nói ấy thêm một lần nữa.

Bên kia điện thoại, rất lâu không có tiếng động.

Lâu đến mức Trần Dư suýt nghĩ rằng Lạc Dã đã ngất đi.

Mãi đến khi anh nghe thấy một tiếng “Ừm” khẽ bật ra từ cổ họng Lạc Dã.

Rồi cuộc gọi bị cúp máy.

Nửa tháng sau, Lạc Dã không hề có tin tức.

Dù Trần Dư không ưa gì Lâm Vọng Thu, nhưng cũng giúp tìm vài ngày.

Khi vẫn không có chút manh mối nào, anh ta quyết định bỏ cuộc.

Trong mắt Trần Dư, chẳng bao lâu nữa, Lạc Dã cũng sẽ quên người này.

Trong cái giới này, từ trước đến nay chưa bao giờ có thứ gọi là tình sâu nghĩa nặng.

Huống hồ, tin tức về lễ đính hôn của Lạc Dã đã được công bố, ngày cũng cận kề.

Anh ta chắc chắn rằng Lạc Dã không thể từ chối.

Nhưng sát ngày đính hôn, nhóm chat nhỏ của bọn họ đột nhiên nổ tung.

Có người nói, Lạc Dã điên rồi, thực sự không định đính hôn nữa.

Trần Dư nhìn thoáng qua tin nhắn, đầu lập tức đau nhói.

Khi anh ta chạy tới nơi, Lạc Dã đã ăn mấy gậy.

Dù là người được tìm về sau này, nhưng nhà họ Lạc luôn xem anh như báu vật, bình thường đến nặng lời cũng chẳng nỡ.

Vậy mà bây giờ, họ thực sự đã tức giận đến mức ra tay.

Nhưng dù bị đánh thế nào, Lạc Dã vẫn không chịu nhượng bộ.

Tuy nhiên, lễ đính hôn cuối cùng vẫn không bị hủy bỏ, chỉ đơn giản là bị hoãn lại.

Lạc Dã bị đánh đến mức phải nhập viện.

“Lúc trước ai nói chỉ là chơi đùa thôi?”

Trần Dư nhìn anh nằm trên giường bệnh, giọng điệu đầy châm chọc.

Sắc mặt Lạc Dã tái nhợt, nhưng anh chẳng buồn để ý đến lời trêu chọc ấy.

Chỉ lặng lẽ xoay chiếc nhẫn đơn giản trên tay, bình thản nói ra một lý do:

“Dù sao Lâm Vọng Thu cũng là em gái tôi.

Cô ấy rời đi… phải có sự cho phép của tôi.”

Anh không có ý định từ bỏ việc tìm cô ấy.

Trần Dư vốn định tiếp tục buông vài câu châm chọc.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng, không chút đùa cợt của Lạc Dã, anh ta đành im lặng.

Thực ra, anh ta cũng không hiểu nổi Lạc Dã đang cố chấp cái gì.

Hắn thích Lâm Vọng Thu sao? Cũng chẳng thấy thích đến mức nào.

Nếu thực sự thích, năm đó đã không đối xử với cô ấy như thế.

Hình ảnh ánh mắt hoảng loạn, tuyệt vọng của Lâm Vọng Thu ở khách sạn ngày hôm đó, đến giờ Trần Dư vẫn còn nhớ rõ.

Lúc ấy, ngay cả anh ta cũng có chút thương hại cô ấy.

“Vậy còn chuyện đính hôn thì sao? Cũng đợi đến khi tìm thấy Lâm Vọng Thu mới tính tiếp à?”

Lạc Dã không trả lời.

“Tùy cậu vậy.”

Trần Dư không muốn dính vào chuyện này nữa.

Nhà họ Tống có thể nhẫn nhịn đến tận bây giờ, hoàn toàn là vì tiểu thư Tống Noãn thực sự có tình cảm với Lạc Dã.

Chuyện Lạc Dã sớm muộn cũng sẽ cưới Tống Noãn, Trần Dư chưa từng nghi ngờ.

Đặc biệt là khi hai năm trôi qua mà vẫn không tìm thấy Lâm Vọng Thu, anh ta càng chắc chắn hơn điều đó.

Nhưng đúng lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lâm Vọng Thu đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của họ…

Trần Dư bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tống Noãn.

Ở đầu dây bên kia, cô ta hít sâu một hơi, rồi chậm rãi nói:

“Trần Dư.”

“Lạc Dã đã tìm thấy Lâm Vọng Thu.”

“Hắn nói… muốn đưa cô ta trở về Giang Thành.”

14

Sau khi rời khỏi Giang Thành, tôi đổi số điện thoại, di chuyển qua nhiều thành phố.

Cuối cùng, tôi dừng chân ở một thành phố ven biển.

Hai năm trôi qua trong chớp mắt.

Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Lạc Dã.

Tối hôm đó, tôi theo sếp tham dự một buổi tiệc.

Khi đến nơi, trong hội trường đã có rất đông người.

Tiếng trò chuyện râm ran khắp nơi, dường như ai cũng đang bàn tán về một nhân vật nào đó.

Cho đến khi cánh cửa lớn được đẩy ra—

Cả đại sảnh bỗng chốc im lặng trong một giây.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Tôi cũng theo bản năng nhìn lên.

Giữa đám đông nhộn nhạo, ánh mắt tôi lập tức chạm phải một khuôn mặt quen thuộc.

Ngay phía sau anh, vẫn là Tống Noãn, rực rỡ và xinh đẹp như ngày nào.

Thì ra…

Nhân vật chính của buổi tiệc này—người mà các doanh nghiệp lớn muốn kết nối quan hệ—là họ.

Giống như hai năm trước, bọn họ vẫn là những kẻ được người người tung hô, ngưỡng vọng.

Vẫn đứng cạnh nhau, chói mắt và xứng đôi.

Tôi vốn đã biết từ lâu, việc tôi rời đi chẳng bao giờ có thể làm thay đổi cuộc sống của Lạc Dã.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến khoảnh khắc này—

Vẫn không thể tránh khỏi một cảm giác chua xót.

Trong khoảnh khắc hỗn loạn, ai đó vô tình va vào tôi, khiến rượu trong ly sánh ra, thấm ướt mu bàn tay.

Tôi đặt ly xuống, theo bản năng lùi lại sau lưng sếp một chút.

Bởi vì tôi nhìn thấy…

Lạc Dã vừa vô tình liếc mắt về phía này.

Ánh mắt đó khiến tôi thót tim.

Nhưng chỉ trong tích tắc, anh bỗng sững người lại.

Phải đến khi Tống Noãn lên tiếng, anh mới như bừng tỉnh, tiếp tục bước về phía trước.

Xung quanh, rất nhiều người vây lấy Lạc Dã.

Tôi khẽ thở phào, lặng lẽ lùi về góc khuất.

Nhưng ngay giây tiếp theo—

Lạc Dã đột nhiên dừng bước.

Sau đó, anh quay phắt người lại, bước thẳng về phía tôi.

“Lạc Dã? Anh đi đâu vậy?”

Giọng Tống Noãn đột ngột thay đổi.

Nhưng Lạc Dã không hề dừng lại.

Giữa biển người, ánh mắt anh rơi thẳng vào tôi—

Chỉ một cái liếc mắt, anh thực sự đã nhìn thấy tôi.

Tôi lùi lại vài bước, lập tức quay người rời đi.

Nhưng Lạc Dã lại sải bước nhanh hơn.

Chỉ trong chớp mắt, cổ tay tôi đã bị anh nắm chặt.

Anh cúi mắt, im lặng nhìn tôi hai giây.

Rồi đột nhiên bật cười.

“Quả nhiên là em, Lâm Vọng Thu.”

15

Sau khi rời khỏi Giang Thành, đôi khi tôi cũng mơ thấy cảnh gặp lại Lạc Dã.

Nhưng trong mơ, anh luôn lạnh lùng, nở nụ cười quen thuộc đầy châm chọc.

Chứ không phải nụ cười như bây giờ.

Một nụ cười đơn thuần mang theo niềm vui thực sự.

Anh dường như thực sự vui vẻ khi nhìn thấy tôi.

Nhưng tôi thì không.

Đêm hôm đó, đêm tôi rời đi trong cơn mưa tầm tã, đã trở thành cơn ác mộng đeo bám tôi suốt hai năm.

Tôi hất mạnh tay anh ra, lùi về phía sau một bước để kéo giãn khoảng cách.

Có vẻ như anh không ngờ tôi lại phản ứng như vậy.

Bàn tay vẫn cứng đờ trong không trung.

Anh nhìn tôi, nụ cười trên mặt dần phai nhạt.

“Không có gì muốn nói với anh sao?”

Tôi hỏi ngược lại:

“Lẽ ra tôi nên có gì để nói à?”

Vì câu nói này, ánh mắt anh lại trở về vẻ lạnh lùng vốn có.

Anh thu lại tầm mắt, thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một lần nữa, rồi quay người rời đi.

Cho đến khi buổi tiệc kết thúc, anh cũng không quay lại.

Nhiều người đến đây vì muốn bắt mối với công ty đứng sau Lạc Dã và Tống Noãn.

Nhưng cả buổi tối, Lạc Dã đều giữ gương mặt lạnh tanh.

Còn tâm trạng của Tống Noãn thì càng tệ hơn.

Những kẻ có mắt nhìn đều biết điều mà tránh né, không ai dám đến gần.

Tôi nhìn đồng hồ, chỉ mong buổi tiệc nhanh chóng kết thúc.

Cuối cùng, khi tất cả đã sắp rời đi—

Người vẫn im lặng suốt cả buổi tiệc đột nhiên lên tiếng gọi tôi.

Anh dựa vào lưng ghế, lười biếng nhìn tôi, giọng điệu tùy ý:

“Công ty nào vậy?”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

Nhìn tình hình, có vẻ như có chuyện hay ho để xem rồi.

Đồng nghiệp của tôi nhanh chóng chen vào tiếp lời:

“Lạc tổng—”

“Tôi đang hỏi cô ấy.”

Anh thực sự đang hỏi tôi.

Nhưng lại không cho tôi cơ hội mở miệng.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó đổi giọng:

“Thôi, cứ gửi WeChat cho tôi đi.”

WeChat của anh đã bị tôi chặn từ rất lâu rồi.

Anh biết rõ điều đó hơn ai hết.

Nhưng tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với anh nữa.

Đồng nghiệp bên cạnh khẽ thúc giục tôi bằng ánh mắt.

Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên, đối diện với đôi mắt lạnh nhạt của anh mà không chút lay động.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Sự bực bội trong ánh mắt anh dần dần lộ rõ.

Nhưng anh vẫn cố chấp nhìn tôi chằm chằm.

Đến mức ai cũng nhận ra có gì đó không đúng.

“Không gửi cũng được.”

Giọng điệu anh trầm xuống, kiên nhẫn đã hoàn toàn cạn kiệt.

“Vậy về nhà, chúng ta nói chuyện kỹ hơn.”

Nói rồi, anh nắm chặt lấy cổ tay tôi, kéo đi.

16

Anh giữ rất chặt, tôi giãy mãi không thoát ra được.

Càng không thể thoát, tôi càng hoảng loạn.

Lòng bàn tay nhanh chóng túa mồ hôi.

Anh thực sự muốn đưa tôi đi.

Ngay lúc tôi giơ tay lên định đánh anh để thoát ra—

Người sếp luôn im lặng bên cạnh tôi đột nhiên bước đến.

Anh ta đột ngột đứng chắn giữa tôi và Lạc Dã, giọng điệu bình thản:

“Xin lỗi vì chen ngang, nhưng cô ấy tạm thời chưa thể đi được.”

Lạc Dã hờ hững nâng mắt nhìn anh ấy.

Sếp tôi nghiêm túc mở rộng chiếc áo khoác đang vắt trên cánh tay, điềm nhiên nói:

“Cô ấy vừa mới dùng áo tôi để lau tay lần nữa. Đây đã là lần thứ tư trong tháng này. Dựa theo cam kết mà cô ấy đã tự đưa ra, tối nay cô ấy cần nộp cho tôi một bản kiểm điểm.”

Một lý do lố bịch.

Lạc Dã phì cười.

Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn người sếp vẫn đứng vững vàng chắn trước mặt tôi.

Như thể đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Trong mắt anh, tia giễu cợt và lạnh lẽo quen thuộc dần hiện lên.

“Bảo sao không chịu quay về.”

Anh cười, giọng điệu chậm rãi mà sắc bén:

“Thì ra là đã tìm được một ‘ông anh trai’ mới rồi à?”

“Thế nào? Em cũng cầu xin hắn bảo vệ em giống như đã từng cầu xin tôi sao?”

Những lời đó nện thẳng vào đầu tôi, khiến tôi choáng váng trong chốc lát.

Giọng anh vẫn nhẹ bẫng như gió thoảng.

Nhưng lại nặng trịch khi rơi vào tim tôi, khiến tôi nghẹt thở.

Anh luôn biết cách khiến tôi đau đớn nhất.

“Chát!”

Tôi vung tay tát thẳng vào mặt anh.

Dùng rất nhiều sức.

Lòng bàn tay tê rần.

Tôi cười lạnh, nhấn từng chữ:

“Đúng vậy, là ‘anh trai’ mới.”

“Vậy nên tôi không cần anh nữa. Anh có thể cút đi được không?”

Cú tát khiến mặt anh nghiêng qua một bên.

Anh cúi mắt xuống, nụ cười trên môi từng chút, từng chút đông cứng lại.

Buồn cười thật.

Khoảnh khắc đó, khi anh ngước mắt lên nhìn tôi—

Tôi lại nhìn thấy trong đôi mắt anh… có chút đau lòng.